watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Sex Hay
Trang 7 trong tổng số 12



Nhưng những thứ ngôn ngữ ấy Oanh cảm thấy khó tiếp nhận trong lúc này làm sao. Nàng bị bà chị họ chê là quê mùa, cần phải cố gắng học hỏi hơn. Thế rồi sau bữa ăn sáng đó, một thằng Mỹ khơi khơi ở lại nhà như chồng bà chị họ nàng. Còn thằng cha kia không bao giờ nàng thấy mặt y nữa. Bây giờ bà ấy đi đâu cũng có cặp. Anh chàng làm nghề chạy xe Taxi. Trên xe mới có thêm một con heo đất đầy nét Việt Nam ưnh để bỏ những đồng tiền khách hàng cho thêm mỗi cuốc xe. Thếrồi ngày lại ngày, bé Jane ra đời. Cũng tiệc tùng ăn nhậu tưng bừng như bữa tiệc con chiên lạc đàn của Oanh trong nhà thờ. Nhưng chỉ có điều bài thuyết giảng ngày hôm đó không phải là bài con chiên lạc bầy nữa, mà là một bài nói về chúa Giê Su giáng sinh để rao giảng tin mừng. Nghe tới nghe lui, Oanh cũng hiểu lõm bõm ông mục sư nói về chúa Giê Su sinh ra để giao truyền những lời của cha ngài trên thượng giới. Việc làm ấy giống y chang như việc làm của ông mục sư đang thi hành bây giờ. Miệng ông thao thao bất tuyệt như chính ông là Chúa Cứu Thế vậy?

Bây giờ thì nhà bà chị họ nàng đã có hai cái xe hơi mới tinh. Lẽ dĩ nhiên, người trả tiền xe là anh chàng tài xế xe Taxi nọ, còn kẻ đứng tên xe là bà chị hợ nàng. Cũng vì thế mà chỉ mấy tháng sau khi bé Jane ra đời. Một hôm, trong buồi mừng sinh nhật của bà ta. Lẽ d nhiên phần cắt bánh sinh nhật phải là đặc quyền của bà. Thế mà thằng tài xế Taxi lại dám cắt cái bánh ấy trước mặt mọi người. Có lẽ y làm như vậy cũng chỉ vì đã lỡ uống gần nửa chai rượu mạnh nên không còn được tỉnh táo nữa. Một màn gây lộn diễn ra. Thằng tài xếxe Taxi xáng cho bà chị họ của Oanh một cái bạt tai. Điện thoại gọi cảnh sát cấp cứu số 911 được xử dụng, và anh chàng tài xế xe Taxi bị còng tay đem về bót về tội hành hung phụ nữ.

Sáng hôm sau khi tỉnh rượu. Anh chăng tài xế xe Taxi này được cảnh sát hộ tống tới nhà thu dọn quần áo, ra đi không có ngày trở về. Người ở lại là bé Jane, vì khai sanh của nó chỉ có mẹ mà không có cha. Kễ nuôi dưỡng nó là sở xã hội, chứ cũng không phải là anh chàng tài xế xe Taxi kia! Một bài học về sự bảo vệ nhân phẩm của phụ nữ tại Hoa Kỳ đầu tiên được Oanh thu nhận thật tỉ mỉ từ đầu tới cuối. Bây giờ con bé nằm đây, trần truồng ôm ấp lấy Oanh, không phải như hỗi nó mới sanh khi nàng thay tã tắm rửa cho nó, mà là những cẵm giác của xác thịt đê mê suết châu thân. Bờ môi nó không còn nhỏ bé chờn vờn trên da mặt Oanh, mà là nút lấy lưỡi nàng trong sảng khoái của cơn mê tình dục ngút trời. Oanh ngất ngây, nàng rà miệng lên chiếc cổ mịn màng trắng tươi của nó cắn nhè nhẹ. Con nhỏ run lên khi dòng máu nóng hổi từ cần cổ thon dài kia chảy vô miệng Oanh.

Mặt trời đã lên thực cao từ lúc nào Oanh cũng không hay. ánh nắng chiếu qua cửa sồ lọt vào phòng ngủ thực ấm áp. Oanh ngồi dậy, ra mở cửa sổ, hít mạnh không khí trong lành của một buổi sáng đẹp trời. Nàng bỗng giật mình vì chợt nhớ ra mình không còn là bản thân con người nữa. Nàng đã ra nhập thế giới Ma Cà Rồng mấy bữa nay rồi? Nhưng ánh sáng kia lại không làm nàng run rẩy tan rữa thịt xương. Oanh đưa tay quẹt ngang miệng, chùi đi vết máu còn dính trên môi. Máu của con chấu gấi mà Oanh đã chứng kiến .từ ngày cha mẹ nó mới sinh ra nó, và nàng ôm ấp suốt mấy năm trời. Tới bây giờ, nó lại vĩnh viễn theo nàng như một đệ tử trung thành trong ma giới.

Oanh bỗng cười sằng sặc. Tiếng cười của nàng làm đàn chim bồ câu đậu trên nóc nhà,hoảng hốt tung bay tứ tán.

Jane cũng bị tiếng cười đó đánh thức nàng dậy: Vuốt lại mớ tóc lù sù trên đầu, nhìn ra cửa sổ thấy Oanh. Jane mừng rỡ tụt xuống giường, chạy ào lại ôm chầm lấy nàng. Mặc dù mới có mười mấy tuổi, nhưng thân thể Jane đẫy đà, cao lớn hơn Oanh cả cái đầu. Với giòng máu lai Mỹ-Việt trong mình, nét đẹp Đông Tây pha trộn, tạo nên vẻ đẹp thật quyến rũ hiếm hoi.

Bộ ngực Jane căng tròn và đứng thẳng. Những đường cong nẩy lửa chạy dài xuống châu thân như một dải lụa óng mượt đê mê. Chiếc miệng nhỏ nhắn và cặp mắt hơi xếch lên thật tình tứ. Oanh chắc chắn bất cứ người đàn ông nào, nhìn thấy con bé này cũng phải mơ ước những điều không dám nói ra ở chỗ đông người. Nàng quay lại, hai tay sờ lên má Jane và hỏi:
- Tối qua con ngủ có ngon không?
- Từ lúc có trí khôn tới giờ, chưa có đêm nào con cảm thấy sung sướng như tối hôm qua.
- Mà có ngủ được không?
- Được chứ cô. Một giấc ngủ đầy hoa gấm mộng mị.
Oanh bật cười.
- Con học được ở đâu những câu văn chương cải lương đó hả?
Jane cười khúc khích:
Cô có biết con đã đọc hết tất cả những cuốn sách
- Việt ngữ ở thư viện chỗ con ở hay không?
- Ờ, tối qua cô th.ấy con viết miếng giấy để lại bằng tiếng Việt thật trôi chảy. Ai đã dạy con vậy?
Jane ôm lấy cổ Oanh hítmộthơi thực mạnh. Nàng nhầm mắt lại mơ màng nói.

Một con nhỏ bạn Việt Nam. Nó ở bên cạnh nhà con mấy năm trời. Con đã cố gắng học mười mấy năm đó cô ạ. Nhưng mà không phải chỉ một mình con nhỏ đó dạy con đâu. Mẹ con có một ông bồ Việt Nam, ngày xưa là giáo sư Việt văn gì đó. Ông này dạy cho con nhiều nhất.
- Tại sao ông ta tốt như vậy?
Oanh lại cười khúc khích nói:
- Tại ông ta mê mẹ con.
ông ấy mọc mấy cái nanh rồi mà dám mê mẹ con?
Có lẽ ông ấy không có cái nanh nào đâu cô.
- Tại sao con biết?
- Tại vì bề ngoài thì ông ấy mê mẹ con, nhưng thực ra ông ta lại mê con, nên con mới nói ông ấy không mọc nanh đâu. Có chăng là mọc sừng, mọc đuôi thôi.
Oanh thích thú với cách ăn nói của Jane, nàng hỏi:
- Hồi đó con bao nhiêu tuổi mà thằng cha ấy dám dê con?
- Y mê con ngay từ lúc mười ba tuổi mà con đâu có biết?
- Thế mẹ con có biết không?
- Có cái gì qua mặt được bà chằng ấy chứ!cái giọng nói mĩa mai thâm trầm một cách tiếu lâm đểu cáng như vậy.
- Mẹ con biết nó tò ư với con như thế, mà lại không ghen à?
- Ơ hay, mẹ con có lấy thằng cha này bao giờ đâu mà ghen.
Lấy hết tiền lương của người ta, ở chung một nhà, ngủ chung với nhau mà không là vợ chồng thì còn là cái giống gì nữa cơ chứ?
- Là người mướn phòng thôi cô ơi.
- Mướn cái kiểu gì mà phòng mình không ngủ, lại ngủ phòng chủ nhà hả? Ai mà coi cho được.
- Có ai thấy đâu mà coi. Cả nhà đi ngủ rồi, thằng cha ấy mới bò qua chứ bộ.
Oanh cố nín cười hỏi:
- Thế mẹ con có thấy không?
- Tắt đèn rồi làm sao bả thấy.
Nói tới đây, cả hai cô cháu cùng ôm nhau cười như nắc nẻ. Oanh hôn nhẹ lên má Jane nối:
- Thôi ra phố ãn cái gì đi. Mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao rồi đó.

Jane nhí nhảnh mặc quần áo vào. Hình như sáng nay nàng thấy trong người cọ cái gì thay đổi mà không thế nào hiểu nổi. Tâm thần nàng như lâng lâng. Trong trí Jane lúc nào cũng có hình bóng Oanh. Lúc nào nàng cũng muốn làm bất cứ cái gì cho Oanh vui lòng. Tự nhiên Jane để ý từng cử chỉ nhỏ nhặt của Oanh. Nàng tự hỏi, đó có phải là tình yêu. Đành rằng từ trước tới nay Jane không thích con trai. Nhưng đối với bạn gái, chưa có đứa nào là Jane nhđ nhung, thương mến như tình yêu Jane dành cho Oanh bây giờ. Thấy Oanh thích nói chuyện vui, Jane cố cười nói. Thấy Oanh thích ôm ấp, Jane đã không ngần ngại làm tất cả những gì ngày xưa chỉ nói tới nàng đã đủ đỏ mặt lên rồi. Oanh vừa nói ra phố ăn là Jane lụp chụp mặc quần áo vô liền. Ngay sau đó, nàng còn giúp Oanh lấy quần áo, cài núc áo cho Oanh nữa.
- Cô Oanh ơi, cô muốn đi ăn ở đâu. Để con lái xe cho cô nghe.

Oanh gật đầu, chỉ chùm chìa khóa cho Jane. Nàng xỏ nốt đôi giầy rồi đi ra nhà để xe. Jane đã nổ mấy xe, nó mở cửa sần cho Oanh bước lên rồi khóa chết an toàn tự động.
Jane âu yếm hỏi Oanh.
- Bây giờ đi đâu hả cô?
- Con muốn ăn gì?
- Con ăn cái gì cũng được. Cô ăn ở đâu quen thì chỉ cho con đưa cô tới đó nghe.
- Ừ, nếu vậy thì cô chỉ cho con đi.

Xe vừa ra khỏi nhà để xe, bỗng đầu óc Oanh quay cuồng. Nàng nhìn lên trời, những tia nắng nóng bỏng xuyên qua mắt như có hàng ngàn mũi tên bắn vào nhỡn tuyến.
Oanh thét lên.
- Chết... chết rồi... mặt trời đã đúng ngọ.

Nói xong, Oanh mở cửa xe, nhảy xụống, bay vút vào nhà. Jane vừa cho xe chạy khỏi ga-ra, thấy Oanh nhảy ra làmJane hoảng hết, thắng xe lại thực gấp. Nàng kinh hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra cho Oanh. Điều làm Jane càng hoang mang hơn nữa là Oanh đã không mở cửa mà tông bể cửa sổ để nhảy vào nhà. Jane cuống quít lui xe lại. Chạy vội vào nhà xem tình trạng Oanh ra sao. Nàng không thấy ai trong phòng khách, chạy vô phòng ngủ. Jane vừa mở cửa đã nghe tiếng rên d như có người bị thương sắp chết. Nàng vừa định lên tiếng đã nghe thấy tiếng thì thào nhưng lại thật chói tai.
- Đóng... đóng... đóng cửa lại... mi muốn giết ta hay sao?
Jane đóng ập cửa lại ngay, nàng run run hỏi:
- Cô Oanh ơi, cô Oanh... Cô làm sao vậy. Để con bậtđèn lên coi cô làm sao nghe.
Tiếng Oanh giận dữ thét lên.
- Không!... Không được mở đèn. Ngươi hãy lại đây, lại đây mau lên...

Jane mếu máo nhưmuốn khóc, nàng lần lũi trong bóng tối mò mẫm đi tới giường ngủ. Nhưng không thấy Oanh đâu. Jane nói nho nhỏ:
- Cô ơi cô Cô đừng làm con sợ nghe. Cô đang ở đâu có sao không?
- Lại đây... lại đây mau đi... Đừng có hỏi gì nữa. Tao đang ở dưới gầm giường.
Hình như Oanh đang trong cơn đau đớn cùng cực. Jane không dám nói gì nữa. Nàng từ từ chui xuống gầm giường.

Vừa tới sát bên Oanh. Bỗng Jane hoảng kinh vì Oanh chồm lên, vít cổ nàng xuống cắn mạnh. Jane cố dẫy dụa nhưng vô ích. Hai cánh tay Oanh cứng như hai thanh sắt nguội ghì chặt lấy nàng. Thân thể Jane bất đầu lạnh ngất, nàng run lẩy bẩy, và chỉ một lúc sau, nàng bất động.

Oanh từ tử buông cô cháu thân yêu ra. Nàng biết là nó chưa thể chết được, vì Oanh đã cố dằn lại ma tính để giữ lại mạng sống của nó. Tuy nhiên, với tình trạng này, ít nhất cũng phải cả tuần lẽ nữa Jane mới trở lại bình thường được. Nhưng dù sao thì những giọt máu vừa rồi của Jane cũng đã cứu sống tính mạng nàng. Nếu không, nàng đã bị ánh nắng đúng ngọ thiêu chết mất rồi. Thật là kinh khủng
không thế nào tưởng tượng được. Chỉ không đầy một giây mà thân thể Oanh suýt nữa đã trở thành tro bụi. Nếu phải nhưJane lái xe xa hơn một chút nữa thì nàng đã tiêu mạng rồi. Hoặc là ngay lúc vừa rồi, Jane không chạy theo nàng thì Oanh lấy đâu những hạt máu quí báu vào lúc này mà chữa thương.

Tuy nhiên, nàng vẫn chưa được bình phục hoàn toàn. Có lẽ cờn cần phải có nhiều máu hơn nữa mới có thể bình phục lại như xưa được. Nhưng bây giờ mà tiếp tục hút hết số máu còn lại trong người Jane thì nó không thế nào sống được nữa. Bởi vậy Oanh đành phải nm cách khác.
Nàng ôm lấy thân thể cô cháu cưng nói nho nhỏ:
- Con đừng giận cô nghe. Không bao giờ cô hại con đâu Hãy ngủ đi, ngủ đi cho đỡ mệt, tối nay cô sẽ tìm cách chữa thương cho con.

Mặc dù không nói được, nhưng hình nhưJane vẫn hiểu Oanh đang nói gì. Môi nó mấp máy. Oanh nhìn rõ nét mặt xanh dờn của nó thực thảm thương. Hơi thở Oanh cũng đã điều hòa. Những cái nóng như lửa đốt trên da thịt đã nguội dần. Tuy nhiên, thân thể vẫn còn nhức nhối kinh hồn. Oanh nằm thực yên, cố tập trung tư tưởng chữa thương. Nàng lịm đi lúc nào cũng không hay...

Khi Oanh thức dậy, trời đã nhá nhem tối. Nàng chui ra khỏi gầm giường và bế Jane ra ngoài. Bật đèn lên, nàng chợt nhìn thấy hình mình trong chiếc tủ kính. Oanh kinh hãi rú lên, nàng không ngờ hình thù mình lại có thể quái gở như thế này. Mặt mũi Oanh nhăn nheo còn hơn bà già bảy mươi. Da mặt loang lổ cháy nám đem như cục than hầm. Nàng sờ tay lên mặt bóc ra được cả một mảng da khô như miếng vẵy đông trên vết thương lâu ngày. Oanh cởi hết quần áo ra coi. Nàng kinh hãi thấy không còn chỗ nào lành lặn. Tất cả thân thể nàng như cháy nám, nứt nẻ tới rướm máu. Oanh vội vàng tắt đèn ngay.
Oanh đã hiểu ngay sự tàn phá của ánh nắng đúng ngọ có thể thiêu chết nàng như thế nào. Tuy nhiên, hôm nay chưa tới nỗi nào. Nhưng dù sao thì Oanh cũng phải cần một thời gian dài để chữa thương. Có lẽ cách tốt nhất là trở về hang động của tụi lùn.

Nhưng còn Jane thì sao. Bỗng Oanh nghĩ ra một cách chữa thương cho cô cháu yêu của mình. Nàng đập chiếc bình bông bằng thủy tinh, lấy miểng rạch một vết nhỏ nơi cổ tay Jane cho rướm máu, rồi lấy điện thoại gọi cho anh chàng chủ nhiệm. Chuông điện thoại reo, có tiếng nói trong ống nghe.
- Alô.
- Có phải anh chủ nhiệm không? Oanh đây.
- A, cô Oanh hả. Đang ở đâu đó?
- Em về nhà rồi. Có chuyện muốn nhờ anh nè.
- Nôi đi cưng, lúc nào anh cũng sung sướng được làm bất cứ cái gì cho em mà.
- Thôi mà, anh lo bà xã ở nhà đi đã.
Oanh nghe anh chàng chú nhiệm nhái giọng miền Trung nói:
- Bà xã thì bà xã chứ có răng mô.
Oanh cười khúc khích nói:
- Anh rủa bà ấy sún hết răng rồi phải không? Cái tội ấy của anh để tính sau đi. Bây giờ em muốn anh gìúp em, đưa một cô cháu tới nhà thương xin tiếp máu. Nó bị thương ở cổ tay, nên mất rất nhiếu máu. Nhưng mà anh phải hứa là đừng làm chuyện này um xùm lên, vì còn nhiều điều em chưa tiện nói ra với ai được.
Có tiếng la hoảng:
- Trời ơi, con bé rự tử hả?
Oanh nói:
- Em đã nói với anh là chuyện này chưa tiện nói ra mà. Đừng có hỏi nhiều nữa. Không có chuyện tự tử gì đâu. Con gái nhà người ta còn đang yêu đời mà. Bị chiếc bình bông bể, cứa vô tay nó thôi.
- Bây giờ con nhỏ ấy ở đâu?
- Đang ở nhă em.
- Vậy để anh tới nhà em rồi hai đứa mình cùng đi nhé.
- Không đâu, em để nó ở nhà và phải đi ngay bây giờ, nên mới nhờ tới anh thôi. Chứ anh tưởng em không biết đường đưa nó đi nhà thương xin tiếp máu hay sao? Em để cửa mở, anh cứ tự nhiên vô. Chìa khóa nhà em để trên bàn.
Có tiếng thở dài.
- Thôi được rồi, anh tới đó ngay bây giờ. Anh cũng không biết em đang chơi cái trò gì nữa.

Oanh mỉm cười đặt ống nghe xuống. Nàng đi tới bên Jane, thấy nó cũng vừa tỉnh nên rất mừng. Tuy nhiên, Jane còn yếu sức, nói thều thào:
- Nước... nước... cô ơi cho con miếng nước.
Oanh biết ngay con nhỏ đang cần một số lượng nước thực nhiều trong cơ thể. Nàng lấy một ly nước thực lớn, kề vô miệng nó, nói:
- Tốt lắm, uống hết ly nước này con sẽ khỏe hơn. Bây giờ cô nhờ một người bạn tới đây đưa con đi nhà thương tiếp máu. Con đừng nói gì với bất cứ ai. Chờ khi nào cô về rồi sẽ nói chuyện sau nhé.
Jane ngoan ngoãn gật đầu. Oanh lại nói tiếp:
- Sau khi đã khỏe rồi, con cứ ở lại đây. Thức ăn có sẵn trong tủ lạnh. Tiền cô để dưới tấm nệm này, ngay chỗ đầu con nằm. Cứ lấy mà tiêu, khỏi phải lo nghĩ gì cả. Nghe không.
Jane lại gật đầu, nàng thấy một bàn tay sần sùi vuốt nhẹ trên má. Nhưng Jane không nhìn thấy gì vì trong phòng tối om om. Chỉ một lúc sau, Jane nghe thấy có tiếng đàn ông ở nhà ngoài.
- Oanh ơi, Oanh. Em còn ở nhà không?
Có tiếng chân đi và đèn được bật sáng lên trong phòng ngú. Jane hơi chói mắt nên nàng phải nhắm mắt lại. Tiếng người đàn ông nói:
- Cô là cháu của cô Oanh đây hả?
Jane hé mắt yếu ớt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh giường. Nàng gật đầu nhè nhẹ. Bỗng ông ta la lên thực lớn.
- Trời ơi, cô bị thương nhưthế này mà cô Oanh bỏ cô đi đâu không biết nữa. Để tôi đưa cô đi nhà thương liền bây giờ nhe.

Vừa nói, người đàn ông vừa luồn tay bế bổng Jane lên, đưa ra xe. Jane thấy tim ông ta đập loạn xạ khi thân thể nàng ép sát vô mình ông ấy. Cánh tay luồn dưới lưng nàng hình như dài hơn cánh tay phía dưới. Bởi vậy, Jane thấy bàn tay thừa ra bấu chặt lấy ngực nàng...

Những cử động của anh chàng chủ nhiệm này không qua khỏi mắt Oanh, vì nàng núp sau tấm màn che trong tủ áo gần đó. Nàng cũng chẳng lạ lùng gì bàn tay nhám nhúa của anh ta. Sự thực Oanh hơn anh chàng này sáu bảy tuổi gì đó, nhưng trong cách xưng hô hàng ngày, nàng và chàng vẫn một điều anh em, hai điều anh em, ngọt sớt như một cặp tình nhân tự thưở nào.

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc lo tới cái vụ đó. Dù cho anh chàng này có muốn gỡ gạc chút ít trên thân thể cô cháu nàng cũng chẳng hề hấn gì. Điều trước mắt là Oanh phải lo chữa thương ngay. Nàng không thể để cho những vết cháy nám trên mặt và những đường nứt trong cơ thể mình như thế này được.

Oanh từ từ đi ra khỏi nhà. Nàng đội một cái nón sụp xuống mặt, men theo những chỗ tối mà đi. Bỗng trên đường, có một chiếc xe đi từ từ lại, tà tà theo nàng. Oanh liếc thực nhanh nhìn trong xe. Nàng thấy một anh chàng thực đẹp trai, trắng trẻo, đang nháy nhó nhìn nàng liếm môi thực dâm dật. Oanh cố tình từ từ đứng lại ngay dưới một gốc cây bên lề đường thực tối. Anh chàng trên xe mừng rỡ, dừng xe lại ngay bên cạnh Oanh. Cánh cửa xe tự động mở. Oanh mỉm cười bước lên xe. Nàng không để cho anh ta kịp chạy xe ra khỏi lề đường, đã với tay tắt máy xe, ôm lấy cổ anh ta vục mặt vô liền.

Anh chàng bất ngờ bị cắn cổ, vừa la lên đã bị bàn tay Oanh bịt chặt miệng lại. Hai cánh tay nàng như hai thanh thép nguội khóa cứng anh chàng ta lại. Chỉ vài phút sau, thân thể anh chàng này đã mềm nhũn. Tay chân buông xuôi. Mặt mày nhợt nhạt. Hút được một lượng máu khá nhiều, Oanh thấy sảng khoái vô cùng. Nàng luồn tay vô mình người thanh niên, ôm cứng lấy thân thể anh ta như một cô tình nhân đang say sưa trong men tình ái.

Oanh cứ nằm yên như thế nghe tiếng tim người thanh niên đập thật yếu ớt. Tự nhiên nàng cảm thấy thấy thích thú vô biên. Thân thể nàng bắt đầu nóng bừng bừng. Nàng bỗng nhìn thấy hai dòng máu còn đọng lại trên cổ trong vết răng nàng vừa cắn. Oanh không cầm lòng được, mặc dù bụng đã no đầy. Nàng lại ghé miệng vô tiếp tục hút máu nơi đó cho tới khi không còn một giọt nào nữa mới thôi

Anh chàng thanh nhiên đầy nhựa sống vừa rồi, bây giờ chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt. Oanh lại càng cảm thấy thích thú ôm ấp cái xác chết của anh ta. Nàng hôn lên cặp môi lạnh ấy và luồn cả hai tay vô mình anh chàng này. Oanh bỗng phát giác ra những vết rạn nứt trên cơ thể nàng lành lại thực mau. Cho tới nửa đêm, nàng thấy hình như mình đã gần nhưbình phục. Chỉ còn lại gương mặt và bàn tay đen đủi cháy nám vì những chỗ tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời.

Càng về đêm, hơi lạnh bắt đầu tỏa ra càng nhiều hơn từ xác chết lại càng làm Oanh thích thú hơn. Nàng lột hết quần áo anh ta ra để chà sát thân thể mát mẻ đó vô da thịt mình. Người nàng nhưcăng ra, Oanh thèm thuồng một bắp thịt cứng rắn và săn tròn. Nhưng cái xác chết này mềm sèo nàng háo hức nghĩ tới những đêm truy hoan với những người đàn ông đã tới với nàng trong thời gian còn làm ở các quán cà phê trá hình.

Oanh nghĩ, có lẽ bây giờ nàng phải tới những chỗ đó tìm không khí quen thuộc ngày xưa. Chỉ có dưới ánh đèn lờ mờ mới có thể tìm được những bàn tay mò mẫm hung bạo trên da thịt nàng như lúc trước. Nàng nhỏm dậy, mở máy cho xe chạy. Gài sốtự động và nhảy ra khỏi xe. Chiếc xe lao vút về phía trước, tới một khúc quanh, xe lao thẳng vào lề đường phát cháy dữ dội. Oanh che mắt, quay đầu chạy ngược lại, hướng về phía ánh đèn màu cuối phố. Nơi đó năng biết có một quán cà phê trá hình, một thời nàng đã từng làm việc ở đó.

Nơi đây, các cô gái thường hay tụ tập để kiếm khách về nhà ngủ. Bà chủ quán là một người đàn bà mới ngoài ba mươi. Bà ta có cái sáng kiến mở ra quán cà phê này như một nơi hẹn hò cho các vị đàn ông hảo ngọt tìm tới kiếm gái.

Cái đặc biệt ở đây là bất cứ cô gái nào tới uống nước cũng đều miễn phí để ngồi chờ khách làng chơi. Cũng vì vậy mà chỗ này bao giờ gái cũng tụ tập về đây nhiều hơn bất cứ nơi nào. Lẽ dĩ nhiên, khi ông nào muốn bất một cô gái về nhà thì phải trả tiền nước cho người đẹp ấy. Còn như bất cứ cô nào dù lạ hay quen, tới ngồi mà không có khách thì cứ tự nhiên như ở nhà mình, khỏi phải trả một xu nào.

Oanh mở cửa quán đi vô trong. Nàng tới chiếc bàn quen thuộc trong một góc phòng thực tối. Ngồi xuống, kéo chiếc chiếc nón che mặt lại. Oanh cũng lấy ra đôi găng tay đeo vào để che dấu những vết cháy nám trên bàn tay. Nàng từ từ cởi hàng nút áo trước ngực để lộ ra một vùng da thịt nõn nà. Chỉ vài phút sau là có một anh chàng sà tới bàn nàng liền.
- Có ai ngồi đây chưa em?
Oanh mỉm cười trong bóng tối.
- Ngồi chơi đi anh, em cũng vừa tới thôi.
- Em tên gì?
- Thế Oanh.
- Anh tên Phúc. Oanh muốn uống gì?
- Bia đi nhe anh.
- Phải đó, chúng mình cùng uống bia đi cho ấm bụng.

Cô nàng chạy bàn đã đứng đó tự hồi nào không ai hay. Nàng ta lên tiếng liền:
- Hai chai bia phải không ạ?
Anh chàng thanh niên gật đầu, móc tờ giấy bạc dúi vô tay cô ta thực mau.
- Cô giữ luôn đi, khỏi phải thối lại.
Oanh cười thầm trong bụng khi thấy bàn tay run run của Phúc đặt lên đùi nàng.
- Anh tới đây thường không?
- Anh mới biết chỗ này thôi. Em làm luôn ở đây à?
Oanh nói dối.
- Em cũng mới biết chỗ này thôi, đây là lần đầu mà.
Dù trong bóng tối, Oanh nhìn thực rõ như ban ngày. Chiếc quần của Phúc nổi cộm hẳn lên làm nàng thích thú. Oanh tới đây cM cốt để tìm những cảm giác nhưvậy. Nàng không cần câu nệ, rà một tay lên quần Phúc và hỏi:
- Chưa gì mà anh đã thế này rồi hay sao?

Phúc có vẻ thích thú nói:
- Tại em đẹp quá nên anh chịu không nổi.
Oanh nhẹ nhàng kéo chiếc phẹc ma tuya quần của Phúc xuống, luồn tay vô trong hỏi thực trắng trợn.
- Sức anh được bao lâu mà lớn lối nhưthế này hả. Vợ anh đâu?
Phúc cười hì hì, bàn tay của anh chàng cũng đã luồn vô quần Oanh thực bạo dạn.
-Thì vợ con để ở nhà chứ ai lại mang vào đây cơ chứ.
Oanh hỏi cắc cớ:
- Tại sao vợ anh cũng có cái đó như những cô gái khác, anh lại không ở nhà ngủ với vợ, mà phải mò vào đây làm gì?
Phúc cười hì hì thực nham nhở.
- Thì lâu lâu cũng phải đổi món chứ em. Hơn nữa, ăn vụng cảm thấy ngon miệng hơn dọn lên bàn ăn nhiều.
- Đi chơi như thế này anh không sợ vợ anh biết à?
- Sợ chứ, nhưng cũng vì vậy mới cảm thấy thú vị. Ăn vụng mà em.
- Ở nhà anh ngồi với vợ anh, có táy máy như thế này không?

Phúc cười hinh hích.
- Ở nhà ngồi với vợ mà cũng táy máy như thế này có mà chết sớm à.
- Tại sao vậy?
Phúc dở giọng thực nham nhở:
- Bởi vì anh đang muốn đè em ra rồi.
- Thế ở nhà anh không muốn đè vợ anh ra hay sao?
- Chẳng cần phải đè bà ấy ra thì tới tối bà ấy cũng đè mình ra thôi.
- Như vậy anh còn muốn gì nữa?
- Anh muốn đổi món.
- Đàn ông các anh tham lam lắm.
- Không phải là tham lam, mà là ham vui thôi mà.
- Nếu vợ anh cũng ham vui như anh thì sao?
- Anh ly dị là cái chắc.
- Như thế không phải là các anh ích kỷ lắm hay sao?
Phúc cười hề hề.
- Ờ héng, giá mà vợ anh biết anh đi chơi như thế này, bà ấy cũng đòi ly dị như anh thì khoái biết mấy.
- Tại sao vậy?
- Thì mình được tự do luôn chứ gì. Không vui sao?
- Hình như anh có vễ ăn nói hơi liều mạng đó.
- Không liều thì đâu có làm nên sự nghiệp này em.

Oanh hiểu ý câu nói của Phúc ngay, vì khi đó bàn tay anh ta đang lùng bùng trong quần nàng bóp mạnh. Nàng dạng rộng hẳn hai chân ra cho tay chàng dễ dàng di chuyển hơn. Những cảm giác kích thích chạy dài theo thân thể.
Oanh nói nho nhỏ:
- Anh liều mạng thực đó. Để em thử xem anh liều mạng tới đâu nhé.

Oanh tháo đôi găng tay ra, những lớp da dầy cộm và thực nhám nhúa của nàng thục lên thục xuống trong quần Phúc làm chàng rên rỉ thành tiếng. Phúc chưa bao giờ cảm thấy kích thích ghê gớm như lần này. Chàng rít lên nho nhỏ, áp sát miệng vào mặt Oanh tìm làn môi thơm tho của nàng. Bỗng Phúc thét lớn. Chàng vừa khám phá ra bộ mặt ghê gớm của Oanh và bàn tay nhám nhúa của nàng. Tiếng thét của chàng làm mọi người trong quán cà phê náo loạn. Vừa nghe tiếng Phúc thét lớn. Oanh vỗ mạnh vào ngực chàng, đánh đứt luôn động mạch trong tim Phúc rồi chạy ra vội ra ngoài trước khi đèn trong quán được bật sáng.

Bỗng một tiếng nói thực trong trẻo và ngọt ngào vang âm lên trong đầu Oanh:
- Cô là ma phương nào tới đây phá phách thế?
- Người là ai?
- Ta cùng một giống với cô chứ không phải là người.
- Tại sao tôi không biết cô?
- Câu này ta vừa hỏi cô và cô chưa trả lời.

Oanh nhìn về phía trước. Bóng một thiếu nữ đôi tám thật dịu dàng đứng bên một gốc cây. Nàng từ tiến lại và suy nghĩ:
- Không lý con Ma Cà Rồng này là cô Hồng?
Người con gái đứng trước mặt nàng ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, cô là ai mà lại biết tôi?
Oanh cười hì hì nói:
- Thì ra cô là người tình của ông Lâm.
- A... cô cũng biết anh Lâm à?
Oanh không trả lời mà hỏi lại:
- Tại sao cô lại trốn tránh ông ta?
Cô gái bật cười nói,
- Từ nãy tới giờ, tôi hỏi thì cô không trả lời, mà cứ hỏi lại tôi hoài là làm sao?
Oanh cũng cười theo.
- Nếu vậy chúng mình tới một nơi vắng vẻ tâm sự được không?
- Được chứ, chúng ta đi nhé.

Nói xong, Hồng nắm tay Oanh lướt đi thực mau. Nàng ngạc nhiên biết ngay là Oanh mới nhập vô thế giới Ma Cà Rồng đây thôi mà công lực Oanh mạnh ghê hồn. Hồng hỗi:
- Bộ anh Lâm mới cho cô nhập vô thế giới Ma Cà Rồng phải không?
Oanh mỉm cười:
- Không hẳn là như vậy đâu. Tôi may mắn thôi. Nhưng tại sao cô lại trốn tránh ông Lâm như vậy?
- Thú thực, chúng tôi đã sống với nhau một thời gian. Nhưng tánh tình anh ấy cổ quái không chịu được. Không biết tại sao anh ta không thích hút máu người nữa. Và cấm tôi luôn, bởi vậy tôi mới phải cao bay xa chạy thôi.
Oanh chợt hiểu, nàng hỏi:
- Nhưng cô có biết tại sao ông ta đổi tánh như vậy hay không?
- Biết chứ.
Nguyên nhân nào vậy?
- Anh ấy nói vừa kiếm được một giống người, có loại máu làm cho Ma Cà Rồng không côn sợ ánh sáng mặt trời nữa...
Oanh không để cho Hồng nói hết câu, nàng tiếp luôn:
- Nhưng số lượng máu hút được của giống người này, phải bằng với số lượng máu mình đã hút được từ trước tới giờ thì công lực mới đủ chống lại ánh nắng mặt trời phải không? Bởi vậy, ông ta mới không muốn cho cô hút máu người nữa.
Hồng ngạc niên hói:
- Cô cũng biết hết rồi hay sao?
- Chẳng những tôi biết giống người đó ở đâu, mà còn thu phục được hết đám này nữa. Tôi còn chỉ cho ông Lâm bắt được một cặp trai gái. Nhưng khi túm được họ rồi, ông ta trốn mất ngay, vì sợ tôi mới ra nhập ma giới, chưa hút được bao nhiêu máu người, nên để cho tôi hút máu mấy tên đó thì công lực tôi sẽ vượt xa ông ta liền.
- Cô nói đã thu phục được hết đám người này, mà tại sao ông ta chỉ bắt được có một cặp, lại chạy trốn. Sợ cô hút máu họ. Cô còn biết nhiều người khác nữa phải không?
- Đúng vậy, bây giờ tôi có cả đám trong tay. Nhưng khi tôi chỉ cho ông Lâm bắt được cặp kia thì tôi chưa thu phục được họ.


<< Lùi - Tiếp theo >>