Một đỗi lâu, khoảng nửa tiếng đồng hồ, con cặc Giao bỗng gồng lên thật mạnh, giật bưng bong trong miệng em. Và em nghe một chất nước kẹo kẹo bấn mạnh từ đầu cặc Giao tràn ngập trong miệng em. Nó mặn mặn, ấm ấm, sền sệt, bắn ra theo từng nhịp giật mạnh từ con cặc và tiếng la ứ ứ của Giao từng hồi.
Hai tay Giao vò nhẹ tóc em, chàng hơi hẩy đít tới theo từng hồi:
- Em ác quá Hạnh ơi. Anh chịu hết nổi rồi. Anh... bẩn... ra đó. Nó... bắn ra đó. Nuốt hết đi. Nuốt đi. Nuốt hết tinh khí của anh đi Hạnh ơit Anh cho em đó. Của anh cho... em đó ?
Em chang cần hiểu Giao đang nói gì. Em chỉ say mê nuốt tn(ng, nuết gọn hết một miệng hồ đặc kẹo và cảm thấy ngon như uống một ly nước dừa tươi.
Giao quỳ xuống, rồi nằm ngửa dưới đất thở hồng hộc.
Bàn tay em vẫn mân mê con cặc chàng. Con cặc nóng hổi, ướt nhẹp nước miếng hòa lẫn với tinh khí vẫn còn giật giật trong tay em. Em liếm sạch chất nước còn dính trên thân cặc. Em kề sát mặt vào má chàng, rồi dùng mũi hôn tha thiết mặt chàng. Giao ôm em, ghì sát môi em trên môi chàng, rồi hôn. Em chưa biết chuyện này rành lắm. Vì khi nhìn Hồng với Giao hôn môi, em chỉ giản dị tưởng tượng là môi hôn môi. Đến khi Giao đưa lưỡi qua, em ngỡ ngàng bối rối, nhưng cũng biết ngậm lấy mà nút. Ban đầu em nút để dò xem mình làm như thế có đúng hay không. Khi nghe Giao rên âm ư trong miệng thì em biết là mình là đúng.
Em lại ngất ngây say nồng trận nút lưỡi trong khi bàn tay Giao xoa lên hai mông đít của em và bóp nhè nhẹ. Cơ thể em đang bừng cháy, khó chịu. áo quần em vẫn còn mặc. Em nằm lên trên người Giao, nắc khơi khơi vào con cặc của Giao, và lưỡi em đang nằm trong môi chàng.
Trời âm u lúc nãy, bây giờ đã tối kịt. Hơi gió lạnh kéo về. Mấy lớp phênh khua phần phật. Trời đang chuyển mưa. Đúng như lời Giao nói một cách lãng xẹt ngoài trại mộc. Rồi một tiếng ầm vang lên. Và cơn mưa bắt đầu trút xuống. Sự yên lặng ở nhà quê làm cho tiếng mưa rõ mồn một trên mái tranh, sau chái hè. Nghe mưa rơi mà lòng em tràn ngập hạnh phúc chan hòa.
Không biết có phải trời đất cũng dâm theo với em hay không, mà mưa càng nặng hạt. Nghe tiếng mưa rơi nặng ngoài kia, lòng em bỗng cảm thấy dâm hơn, em càng để mu lồn nắc mạnh trên cặc của Giao.
Giao hỏi em:
- Em còn biết gì nữa không?
- Chị Hai biết gì thì em cũng như vậy.
Làm sao em biết chị Hồng biết?
- Tại vì em, nhiều lần, chứng kiến Hồng biết với anh.
- Ở đâu?
- Tại ngay phòng này, trên giường, mỗi chiều khi chị qua đây chơi với anh.
Hai tay Giao ngưng bóp đít em. Chàng hơi xửng lửng, ngạc nhiên với câu nói của em:
- Trong phòng này, trên giường, mỗi chiều khi chị qua đây chơi với anh.
Em nói gọn lỏn, chắc nịch nhưng êm ái. Mà Giao thì nghe như lời buộc tội hùng hồn của một ông quan tòa. Nhưng chàng vẫn chưa tin:
- Anh không tin. Lúc nào gần Hồng anh cũng khóa cửa thật kỹ như bây giờ. Làm sao em thấy được?
- Không thấy thì làm sao em bú cặc anh giống hệt như chị Hồng được?
Em còn thấy hai người lộn đầu lại bú nhau. Có đúng không?
Giao vẫn cứng đầu, không chịu nhận, cho đến khi em nói:
- Anh đã đút một ngón tay vô lồn cho chị Hồng sướng trước, rồi sau đó anh mới leo lên đụ chị. Và đụ rất lâu. Chịu chưa?
Thay vì gật đầu chịu tội. Giao đã ôm em ghì siết vào và hôn môi em nồng nàn. Và cũng chỉ có thế trong khi em chờ chàng ra tay như em đã táo bạo làm cho chàng lúc nãy.
- Em chưa đủ tuổi đâu Hạnh, mặc dù em đã biết. Biết và làm được, hai chuyện đó khác nhau. Phải tin anh, và muốn gì thì em cũng phải chờ vài tuổi nữa, cho đến khi...
Em không thèm trả lời, hai tay tự tuột cái quần đen xuống, để lồn em cạ sát vào con cặc của Giao. Áo em cũng cổi hẳn ra, quăng ở góc phòng. Em hỏi Giao một câu trịch thượng:
- Em không biết mà đã bú cho anh bắn ra đầy miệng của em lúc nãy à?
- Ừm... cái đó là ở ngoài. Anh sợ lồn của em còn nhỏ quá, không chịu nổi con cặc quá lớn của anh. Anh sợ lắm, Hạnh ơi!
Bỏ Giao nằm dưới đất, em leo lên giường nằm banh háng ra, một tay em chấm chút nước miếng, rồi đưa xuống miệng lồn rà nhà nhẹ. Giống hệt nhưnhững lần em thủ dâm. Giao ngóc đầu lên nhìn lén. Em chà hột le, cố tình biểu diễn thật khêu gợi cho Giao mê mệt. Miệng em rên nho nhỏ:
- Giao ơi? Anh ác lắm. Nhìn đi. Nhìn cho kỹ xem em đã đủ biết, để anh cho em như đã cho chị Hồng hay không?
Giao nhắm rít mắt lại, há miệng tang hoát nhìn ngón tay em đang thập thò ở miệng lồn, rồi chui vô, chui vô, cho đến khi cả ngón tay ngập lút hết trong lồn. Và em bắt đầu thụt. Mặt Giao dại hẳn đi ngơ ngác.
Hình như chàng đang bị sự dằn co giữa lương tâm của một người lớn không muốn làm điều tội ác và cơn dâm sẵn có đang dâng tràn trong đầu. Chàng đang dừng bước lại ngay cổng cám dỗ của xác thịt Đầu và mình chàng đã lọt vào trong cổng, chỉ còn đôi chân là ở ngoài. Mà sức thu hút nơi em, mỗi lúc càng mãnh liệt hơn. Em gào lên thật rõ:
- Như vầy, đủ cho anh tin là em chẳng còn con nít không?
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Em nghe lạnh lạnh. Cái đầu của Giao chỉ lấp ló ở cạnh giường để xem. Bực quá, em lấy hai chân kẹp cứng đầu Giao kéo chàng hỏng lên. Hai tay em tiếp sức, nhấn sát đầu chàng vào miệng lồn, bắt chàng phải hành động ngay lập tức. Phải làm một cái gì đó cho em thỏa mãn sự thèm khát, sự tò mò mà em đã mong đợi từ bao lâu nay. Hơn sáu bảy tháng nay sau lần em mục kích Giao với chị Hồng đụ nhau.
Anh Sảnh ơi! Giao hiền từ thật, đạo đức thật. Hay chàng sợ một cái gì ghê gớm lắm mà phải bấm bụng ngập ngừng? Mặt Giao đã nằm sát ngay miệng lồn em. Hai bắp vế em kẹp chàng lại. Hai tay em đè đầu chàng xuống. Đít em hẩy cao lên đòi hỏi. Mà Giao thì cứ như một đống thịt nguội, bất động, lầm lỳ, ngu ngơ.
Trách chàng cũng tội! Ai dám hành động với một cái lồn không có lấy một sợi lông. Hai vú thì chỉ như hai núm cau non, nhô lên một tí khỏi lồng ngực. Em là một con thú đói mồi, nước miếngnhỏ từng giọt khát khao, mà kho thịt mỡ của Giao thì đang đóng cửa?
- Anh không dám làm cho em sướng cả ở ngoài như em đã làm cho anh hay sao? Anh bất công lắm!
Tội nghiệp Giao, cực chắng đã anh phải đưa mũi vào hôn nhè nhẹ nơi miệng lồn em. Và điều em chờ đợi bao lâu nay đã đến. Lưỡi Giao cũng nhè nhẹ lướt lên xuống hai mép lồn. Chỉ có thế thôi mà em đã bặm cứng môi mà thở, mà ngất ngây. Em không còn kẹp Giao nửa mà từ từ banh rộng hai háng ra. Vì chỉ có thế, mới mời nỗi lưỡi Giao thoải mái xông vào, lâm trận.
Đúng như thế. Như em ước đoán. Tiếng mưa rơi tầm tã, sướt mướt. Cái lạnh của cơn mưa đang òa phủ khắp căn phòng, mà em thì bắt đầu nghe ấm cúng. Em nhột nhạt lâng lâng sung sướng với cái lưỡi thần tiên của Giao. Chàng đã dám phá động đào, ra tới cửa mình. Đít em hẩy lên liên tục mời gọi, chào đón. Rồi Sảnh có biết gì không? Lỗ lồn của em đã chật cứng với cái lưỡi của Giao. Em rùng mình nổi ốc. Thật tình chưa có lần nào em sướng lồng lộn lên như thế.
Không hiểu sao bàn tay em, cũng bắt chước chị Hồng, cho xuống chà hột le. Quả tình em đã tự biến thành một con quỷ, một con tinh, thay vì một đứa bé gái ăn chưa no, lo chưa tới. Hậu quả của những buổi chiều em ngồi kẹp mình trong kẹt tủ, kế lu gạo, nhìn lén những trận làm tình chí tử của Giao với chị Hồng trên giường này. Hậu quả của những đêm em nhìn mẹ quần thảo ngất ngư với anh Ngọ.
Nếu bảo gái hư thì em là một. Có phải lỗi ở em không? Em ngụy biện, bên vực mình, rồi đổ tội cho người lớn đã lôi kéo em vào sự biết sớm, đòi sớm. Lúc Giao ngậm môi vào hột le của em mà nút và bú thì ưúệng em không còn nín được nữa:
- Đó anh. Y chang lúc anh bú lồn chị Hồng. Cám ơn anh. Yêu anh quá, anh Giao ơi? Anh biết em đang thèm gì không anh Giao.
Giao bú lồn em đủ kiểu, thật lâu. Để thăm dò từng đường đi nước bước, Giao đã tự động cho ngón tay vào cửa mình của em. Dĩ nhiên chẳng khó khăn gì, nên... Giao trườn lên, nằm sát trên người em, ôm mặt em nhìn sửng và im lặng. Nhưng em nghe rõ trong im lặng đó hình như Giao đã hỏi:
- Có thể như thế được không? Có thể tiến xa hơn nữa không? Có thể... có thể...?
- Đụ em đi anh Giao. Em đang chờ.
Giao mở mắt thật lớn, rồi lấc đầu, sập mặt trên mặt em, dùng mũi hôn em như hôn một đóa hoa, nhưhôn một đứa bé con, hơn là hôn một tình nhân. Vì lúc trườn người lên, tới ngực, chàng có quan sát một lúc thật ngắn. Rồi lướt qua luôn cặp vú em như hai hạt giống mới nứt mộng, chưa trổ lá.
Cơ thể bé con chỉ vừa đủ cho một hình hài, có tứ chi, biết nói, biết đi, biết nằm. Chớ làm sao biết đụ Em tự động cho tay xuống cầm lấy con cặc của Giao. Chàng hơi nhốm người lên, hình như để cho em dễ dàng hành động. Em cũng chà đầu cặc ở cửa mình cho sướng ngất ngây lên rồi mới đâm nó vào lồn. Em hẩy lên. Tay em nhấn đít Giao xuống. Em cố hết sức bao nhiêu lần mà nó đã không làm sao tung mình qua cửa ải.
Rõ ràng em còn nhỏ quá, hay Giao không tận tình giúp em? Có lẽ cả hai. Em như kẻ khát nước chỉ uống được có một ngụm rồi nằm đó chịu trận. Nhìn Giao, em thấy gương mặt chàng không chút hứng thú, không nhiệt tình, không đam mê như
những lần chàng nằm trên người chị Hồng. Anh Giao cứ thở ra thật tội tình. Làm sao em hiểu nổi Giao đang nghĩ gì.
Rồi chàng nằm xuống tư lự như một tay thợ săn đã lùa được con mồi vào bẫy của mình. Nhưng con mồi còn quá nhỏ, không đủ ngon miệng cho chàng làm một bữa nhậu linh đình. Em nằm bên cạnh ôm chàng, tay mân mê con cặc vẫn còn cứng ngất và nóng ấm. Con cặc to hơn cửa mình của em gấp bội. Em tiếc và nhỏ nước miếng thèm thuồng.
Sau cơn mưa, em tiu nghỉu mặc áo quần về nhà. Từ hôm đó em bớt nhiệt tình rình rập xem Giao đụ với chị Hồng. Em thường nghĩ đến câu của Giao nói:
- Biết và làm được, hai điều đó khác xa.
Chờ vài năm nữa. Chờ thì được, nhưn.g những trận đụ ban ngày của mẹ với anh Ngọ lại quay phá em.
Điều làm em suy nghĩ mông lung nhất là Ngọ vẫn là con ruột của mẹ em. Vì ngay khi làm tình Ngọ vẫn nói:
- Vú ơi! Chết con. Ngày nào vú con mình cũng đụ ngoài kinh hai ba cái. Mà sao đến tối vẫn còn thèm lồn của vú quá vú ơi!
- Con thèm thì cứ bú lồn vú đi. Lồn của con có gì đâu mà sợ...
Đó Từ năm 11 tuổi, em đã sống với nỗi khoắc khoải, bâng khuâng đó cho đến năm em 13 tuổi. Năm mà lồn em đã mọc lông lưa thưa. Mỗi tháng có kinh ba ngày. Vú của em đã thành hình như cái bánh ú. Em như một chiến sĩ đã được huấn luyện thật kỹ càng, thật nhà nghề, sẵn sàng xung trận. Đó cũng là thời gian mẹ em đau khổ tuyệt cùng, vì bà đã khám phá ra Ngọ đã ăn nằm với chị Hồng.
Giao thợ mộc trở thành "thất nghiệp. " Em nhào qua. Và chàng đã dang rộng hai tay, mừng đón em như nỗi mừng người mới mua được chiếc xe mới. Hai đứa đụ nhau thoải mái. Cho đến hôm lên cúng đình, xem Tư Đát đụ con Ngọc, rồi nghe Chỉnh kể chuyện Tư Đát đụ nó ở ngoài kinh. Em đã tự động xuống Vũng Tranh, tìm Tư Đát, cùng hắn đụ bảy tám lần. Cuối cùng em biết Tư Đát chính là Ngọ ngày xưa. Nghĩa là Tư Đát đã là nhân tình của ba mẹ con em.... Em theo Tư Đát là để thỏa mãn tính ghiền đụ...
Sảnh nằm dưới, nghe Hạnh kể một hồi dài. Tuổi đời và kinh nghiệm của Sảnh lớn lên từ hôm đó. Hạnh khuyến khích Sảnh phải lang chạ và ái ân thêm với nhiều người đàn bà khác trước khi trở thành một Tư Đát thứ hai.
Còn con Hạnh vẫn vậy. Máu ghiền đụ vẫn khiến nó bám sát Tư Đát. Khi thì ở Vũng Tranh, khi thì chòi vịt của Sảnh ở Gò Ô Môi này, khi thì tại đình Ông Của, ban đêm. Ban ngày cô nàng theo Sảnh ra đây, lại nướng tôm càng ăn với khoai lang, rồi ôm Sảnh, vừa đụ vừa dạy cho Sảnh thành Tư Đát thứ hai.
Thế là Hạnh đã đương nhiên tạo cho Sảnh trở thành một tay chơi lừng lẫy trong thôn Gò Ô Môi. Sảnh chắng còn là một thằng chăn vịt quê mùa, thật thà , chất phát. Nguyên một ngày hôm đó, con Hạnh vửa đụ vửa nhồi nhét vào trí óc của Sảnh không biết bao nhiêu điều mà Sảnh nghĩ nó chỉ có thể xảy ra trong các truyện Phong thần, hay Liêu trai chí dị.
Ân ái suết cả ngày với Hạnh, tối hôm đó Sảnh rã rời tay chân. Lùa vịt về nhà xong, hắn tắm một cái, không cần ăn tối, nhào vào giường đắp mean kéo luôn một giấc. Đáng lẽ nó làm một mạch thẳng cho tới sáng, nếu lúc nửa đêm Sảnh không nghe tiếng đùa giỡn và rên là của mẹ nó với một người. Người đó không phải là Lộc, người dượng ghẻ hơn nó một tuổi, mà lại là một ngươi thanh niên khác.
Lẽ ra Sảnh cũng chẳng thèm chú ý đến những cảnh này, vì đêm nào cũng xảy ra. Phần vì Sảnh thèm ngủ, phần vì quá nhừ tử sau suốt một ngày quần thảo với Hạnh. Chốc chốc tiếng mẹ nó lại la lớn lên:
- Chết dì. Hoạch ơi! Sao con nhỏ tuổi mà cái gì cũng biết hết vậy? Ai dạy cái vụ này cho con vậy? Hay là con xách áo quần qua đây ở, dì nuôi luôn, làm chồng dì luôn, nhen?
Thằng Sảnh bò xuống, tới sát tấm phênh tre buồng mẹ nó. Cũng xuyên qua cái lỗ phênh mọi ngày, Sảnh nhìn thấy một thằng nhỏ. Nhỏ lắm. Nhỏ thua nó nữa, lạ hoắc. Không biết ở đâu tới, đang bắt mẹ nó chổng mông, cho thằng nhỏ bú lỗ đít Mẹ của Sảnh năm nay chỉ độ 37 tuổi, hay 38 là cùng. Chồng của bà đã bỏ bà rất sớm theo vợ nhỏ qua tuốt Đồng Hương Thạnh làm ăn. Sảnh là con một.
Bà nuôi vịt lấy trứng, mỗi buổi sáng đem ra Long Xuyên đếm sỉ. Gần đây thì bà cặp với Lộc, một thanh niên chỉ lớn hơn Sảnh có một tuổi. Vậy mà đêm nay Lộc ở đâu, để bà tự do ân ái với tay trẻ măng tên Hoạch này?
Trong kia Hoạch đang banh hai mông đít của mẹ nó ra, đưa lưỡi vào lỗ đít của bà mà ngoáy. Cái lưỡi vào hết trong xa, rồi kéo ra, xong lại thụt sát vào Mẹ của Sảnh lại la vang:
- Dì sướng hơn đụ nữa Hoạch ơi? Chỗ đó dơ lắm mà sao con dám bú ngon lành vậy hả Hoạch?
Thằng Hoạch rút lưỡi ra liếm nhẹ nhẹ quanh cái mông đít to lớn và trắng hếu của mẹ nó, chốc chốc lại ngoáy hậu môn một cái như xoắn và móc. Mẹ nó lại la thất thanh:
- Ông bà đất nước ơi! Từ nhỏ đến giờ con đã đụ với nhiều thằng nhóc con, mà đâu có thằng nào dữ dội như... Hoạch... cháu kêu con tới bằng dì lận.
Thằng Sảnh giật mình. Lại một chuyện Phong thần xảy ra nữa. Thằng bé con trong kia là cháu kêu mẹ nó bằng dì? Nó ở đâu tới? Rồi bằng cách nào mà nó đã trở thành tình nhân của mẹ Sảnh? Tuổi của Hoạch chỉ chừng 16 là cùng. Nước da trắng trẻo chắc Hoạch con nhà khá giả? Đến khi thằng Hoạch quỳ lên, banh lỗ đít mẹ nó, và đút con cặc vô mà đéo, thì Sảnh lại giật mình thêm một lần nữa về kích thước mập ù của khúc gân trắng hồng.
Sảnh tưởng phải là người lớn như Tư Đát thì mới có con cặc to hỳ hợm. Còn mới 16 tuổi như Hoạch sao lại có thể làm chủ một của quý ghê hồn như thế?Trong kia, mẹ nó nghiêng cái mặt, áp má phải trên chiếu, nhắm mắt, chu hai cái môi mà rên thê thảm không thành tiếng. Hoạch đéo mẹ nó một cách bình thản, đầy tự tin, gương mặt không một chút đam mê khoái lạc.
Hai tay Hoạch lòn xuống nâng hai trái vú no cứng của mẹ nó mà bóp nhuyễn nhừ. Cái giường tre kêu ọp ẹp đều đặn theo nhịp nắc của thang nhỏ, cộng với tiếng rên âm ư của bà Khởi, mẹ Sảnh, làm thằng Sảnh nứng cặc theo. Con cặc của nó bỗng sừng lên cứng ngắt như khúc củi lúc nào không biết. Sảnh đang học một bài đụ không tiền khoáng hậu.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Hoạch được bà Khởi mang về nhà để đụ. Đã nhiều lần như thế nhưng ban ngày, Sảnh bận trên Gò Ô Môi : làm sao biết được.
Ba tháng trước, bà Khởi qua thôn Lộc Thiện ăn đám giỗ nhà bà chị ruột, tức mẹ của Hoạch. Tiệc gần xong, rự nhiên có một bà lạ hoắc dẫn một cô gái mang cái bầu lúp lúp tới trước cửa nhà la như giặc dậy:
- Quá chừng như vầy coi có được không? Con tôi mới có 15 tuổi à. Mà thằng Hoạch nó dụ ngon dụ ngọt làm sao, đụ con nhỏ. Bây giờ mang bầu như vầy còn mặt mũi nào mà tui nhìn chòm xóm. Thằng Hoạch mà không cưới con gái của tui là tui cho người lại cào giường thờ, mã tổ của mấy người ra cho coi. Hoạch đâu? Mau ra đây nhận tội, mày!
Cả nhà ngơ ngác. Không ai tin thằng Hoạch mới có 16 tuổi mà đã là tác giả của cái bầu mà đứa con gái đangmang. Ba má Hoạch, cả cô bác trong họ nhìn lại chỗ Hoạch đang ngồi thì nó đã biến mất tự lúc nào. Chỉ còn thấy cái chén với đôi đũa đang ăn dỡ dang. Không ai biết nó đã biệt dạng đi đâu Cả nhà đổ ra đi tìm. Ra sau vườn, mở nhà lẫm, nhà chứa lúa, dòm xuống giếng, lùng các bụi cây. cũng không thấy bóng dáng của Hoạch. Bà mẹ cô gái đứng đó chửi tiếp, mỏi miệng dắt con gái đi về.
Tan tiệc, mẹ Sảnh ra về. Bà định xuống bến chèo xuồng về lại Gò Ô Môi thì thằng Hoạch kêu từ đằng sau:
- Dì Tư. Đứng lại cho con nói cái này chút.
Bà Khởi nhìn lại, thấy thằng cháu, bà hỏi:
- Chớ hồi nảy giờ cháu trốn ở đây làm cả nhà tìm quá trời vậy?
- Cháu ra ngoài ao, núp dưới bụi đước. Định êm êm thì cháu bò về. Không dè con mẹ đó chửi dai quá, nên con chạy tuốt ra ngoài này cho tiện. Không dè gặp dì. Dì làm ơn cho con qua bên dì trốn ít bữa được không?
Bà Khởi nhìn thằng Hoạch. Bà nhớ lại lời chửi bới của mẹ đứa con gái:
- Con tôi mới có 15 tuổi, mà thằng Hoạch nó dụ ngon dụ ngọt làm sao, rồi đụ con nhỏ.
Có cái gì khiến bà Khởi đứng tần ngần quan sát thiệt kỹ thằng cháu. Bà không tin Hoạch là tác giả của cái bào thai kia. Nhưng nếu như vậy tại sao thằng Hoạch lại bỏ trốn? Bà đứng gần lại hỏi Hoạch:
- Nói cho dì nghe. Có phải con đã ăn nằm với con nhỏ đó hay không? Có một mình dì ở đây, nói thiệt đi con.
Hoạch nhìn trước nhìn sau coi có ai nghe lén hay không, rồi cất giọng nho nhỏ thú thiệt:
- Thưa dì có. Chính nó cù rũ con đụ, chớ con đâu có biết gì. Mà con đụ nó cũng đã cả năm nay rồi chớ đâu phải là mới. Con nhỏ đó dâm lắm. Nên chắc gì cái bầu đó là của con.
- Nồi đồng thau thiết ơit Năm nay con mới có 16 tuổi à. Mà con đã đụ nó cả năm trời rồi sao? Chẳng lẽ con biết đụ hồi 15 tuổi lận à?
Thằng Hoạch mắc cỡ quá, mặt đỏ phừng. Hai tay nó vặn tréo, đứng èo ẹo cái mình, không dám trả lời Gió ngoài sông thổi làm cái quần đùi dính sát vô người nó. Con cặc to chần dần hằn lên một đống. Bà Khởi không bỏ lỡ cơ hội, làm bộ nói chuyện mà mắt không rời con cặc của thằng cháu trai.
Hoạch có con cặc to dị kỳ. Hình như trời cho nó như vậy. Trời không có gió lúc nó đi con cặc trong quần cũng làm cho mấy bà mấy cô dâm đãng cũng phải nhìn mà nuốt nước miếng. Nhờ có con cặc to quá cỡ đó mà Hoạch đã có cuộc sống đầy thú vị với hầu hết mấy chị nứng lồn trong xóm. Cho tới hôm nay, ngày xui tháng hạn của nó, nên mới bị một bà già mồm to mang con gái lại mắng vốn.
Nhìn đã thèm con cặc của thằng cháu, bà Khởi bỗng nói:
- Cũng được. Qua bên dì ở. chừng nào con nhỏ đập bầu, êm êm rồi bò về cũng được. Thiệt là quá trời quá đất à.
Thằng Hoạch tháo giây cột xuồng. Hai dì cháu chèo ra Vàm Láng, rồi rẻ qua kinh. Thằng Hoạch đứng chèo, gió thổi mạnh, càng làm con cặc trong người nó hằn rõ lên. Bà Khởi nhìn không chớp mắt. Bà nhìn con cặc của Hoạch mà trong bụng nổi lên cơn thèm khó nói. Bởi vì Hoạch là cháu ruột, bà Khởi không dám có ý nghĩ táo bạo làm chuyện loạn luân.
Biết vậy mà sự cám dỗ của hình thù con cặc của Hoạch vẫn làm bà ngây ngất. Phần thằng quỷ Hoạch, không biết nó nghĩ gì, cứ lâu lâu nhìn bà dì rồi cười tủm tỉm một mình. Bà Khởi lại hỏi một câu khêu gợi:
- Con đụ cả năm trời với nó, hay có đụ với ai nữa không?
Thằng Hoạch trả lời làm như thành thật, nhưng trong lòng ngụ một ý gian ác và thăm dò bà dì ruột:
- Dạ, thì cũng có lai rai với mấy bà, mấy chị trong xóm.
- Cái gì? Con đụ với mấy bà nữa à? Đừng có xạo nghen!
- Thì họ cũng dụ dỗ, kêu về nhà cho ăn bún, ăn bánh rồi... rồi... kêu vô phòng, đòi coi con cặc của con. Coi xong, mấy bả... mấy bả quỳ xuống ôm con cặc của con mà bú...
- Mấy bả chửng bao nhiêu tuổi? Con biết không?
- Dạ cũng sồn sồn cỡ tưổi của dì. Có bà còn lớn hơn à...
- Mấy bả quỳ xuống bú thôi, hay có làm gì con nữa không?
- Dạ bú con đã thèm rồi, mấy bả cũng cổi quần cho con bú.
- Cái gì? Con mà cũng biết bú lồn nữa à?
- Thứ quỷ đó ai mà không biết. Mỗi lần con bú là mấy bả cho vài ba trăm. Còn hể có đụ thì có khi lãnh cả tám chín trăm. Con xài cả tháng không hết.
Nói đến đó con cặc của thằng Hoạch sừng lên vì nó chợt thấy mặt bà dì . cũng hừng đỏ, và cặp mắt ngây dại. Hoạch từng gần gủi với nhiều người đàn bà nên hiện tượng đỏ mặt như thế là mấy bà đang nứng lồn. "Nứng lồn đỏ mặt, nứng cặc đỏ tai."
Hoạch biết con cặc nó đang đội vải, nhưng hai tay nó đang vịn trên cây chèo. Với lại, hình như Hoạch đang có một tà ý, muốn phô trương của quý dị kỳ mời bà dì.
Mấy phút im lặng trôi qua. Cả hai nhìn nhau trong lòng, mỗi người theo đuổi riêng một ý nghĩ. Rồi bỗng Hoạch hỏi:
- Lâu nay dượng Ba có hay về thăm dì không?
- Thôi đừng nhầc tới cha quỷ đó nữa. Cái đồ ham lồn nhỏ bỏ lồn già. Dì để cho thằng chả thân tàn ma dại bò về là dì lấy chổi chà quét đuổi ra. Đi thì cho đi luôn.
Hoạch nhìn kỹ bà dì. Dù là 37 tuổi, sinh có một lần, bà Khởi vẫn còn ngọt nước lắm. Nhất là hai cái vú Hoạch hỏi:
- Dượng Ba "theo lồn nhỏ bỏ lồn già "? Dì nói sao chớ. Dì có thua gì mấy chị lối xóm hay kêu con về đụ đâu.
Thằng nhỏ khôn thiệt, nói một câu mà hai nghĩa. Vừa khen nhan sắc bà dì, vừa cho dì biết là nó đã đụ mấy bà bằng trạng dì. Bà Khởi đỏ mặt. Bà không ngờ thằng cháu dám nói một câu trắng trợn như thế. Dì hơi thẹn dù mắt bà đang ngó xuống giòng nước chảy lấp xấp theo be xuồng, lòng bà hơi gợn lên một niềm vui khó tả. Niềm vui này giống hệt những lần bà cùng Lộc chèo xuồng từ chợ về nhà. Cơn thèm đụ nổi lên là bà với Lộc tự động coi chỗ nào kín đáo, tấp xuồng vô, cổi trần truồng cùng nhau đụ một mách, trước khi về nhà.
Cảnh non nước hữu tình ở nhà quê dễ làm con người nghĩ đến chuyện hoa tình. Như dọc con kinh, dọc theo hai bờ, tranh, bìm bịp, cây sói, cây sim và dừa nước chen nhau mọc. Bông mười giờ, bông lồng đèn giăng chằn chịt màu ưm xanh, màu vàng. Gió hiền hòa thổi man mác. Nước chảy êm đềm. Những cây ô môi, cây sạp, cây bần rủ bóng mát. Nhất là tiếng chim sáo sậu, chèo bẻo, chích chòe, gõ kiến...
Có ư máu lãng mạn là ai cũng nghĩ ngay đến việc làm tình hay làm cái gì đó để thỏa mãn trong khung cảnh thanh tịnh im vắng thơ mộng của chốn hoa đồng cỏ nội. Nghe thằng Hoạch khen, lòng bà Khởi hơi chao đảo:
- Thôi con ơi. Tại con là cháu của dì, con bênh dì. Chớ nếu dì cũng ngon lành, không thua gì mấy con nhỏ nhỏ thì dượng Ba con đâu có bỏ dì đi hoang tới hơn cả lO năm nay. May mà tự lực làm ăn khấm khá, nếu không, dì có đi làm đ cũng không ai thèm rớ tới...
Bà Khởi cố tình nói câu đó để trắc nghiệm xem thằng nhỏ có quả tình khen bà còn đẹp hay không. Thì Hoạch nói:
- Dượng Ba có mắt mà không có con ngươi. Hồi nãy trong tiệc đám giỗ, tại dì không để ý. Mấy hương hội, xã trưởng ngồi nhậu rượu mà cha nào cũng ngắm dì không chớp mắt. Con cũng vậy chớ nói chí đến mấy cha già mất nết đó.
Hoạch bạo mồm tấn một câu nói đánh phủ đầu. Bà Khởi quay đầu, ngước mắt nhìn thằng cháu. Nó nhìn lại cười khiêu khích. Thằng nhỏ quả là đại khôn. Cứ nói đại cái ý của mình. Nhiều lắm, nếu bả không chịu thì chửi mắng. Dì mắng cháu thì có gì phải xấu hổ. Hoạch không dè nó đã làm tim bà rung động. Cái rung động từng xảy ra cách đây mười mấy năm, hồi còn con gái. Đi học về bị trai làng chọc ghẹo, là dì bối rối bẻn lẻn.
Dì lại đỏ mặt lần nữa, ngồi nơi đầu mũi xuồng, vén hai ống quần lãnh lên, phô hai cặp đùi trắng hếu. Hoạch bị thu hồn, tay chèo lơi dần. Hầu như nó cứ bỏ mặc chiếc xuồng trôi theo giòng nước. Nhìn hai cái đùi trắng bóc của bà dì phô ra, Hoạch liên tưởng tới bên trong của bà chắc phải muôn phần hấp dẫn.
Chợt thấy mấy hàng dừa xiêm của ai trồng sai trái quá chừng bên cạnh con lạch nhỏ, Hoạch nói với bà Khởi:
- Để con lách xuồng vô lạch nhỏ này, trèo lên hái hai trái dừa xiêm, chặt ra mình uống đỡ khát, nghĩ mệt chút rồi chèo về cũng được nghe dì.
Thằng Hoạch đã nói lên tất cả những gì bà Khởi mong ước trong lòng. Bà muốn ngừng chiếc xuồng, cột lại một nơi nào đó, kín đáo, hữu tình, để bà với Hoạch nói chuyện, rồi...
Rồi chắc sẽ có chuyện xảy ra như bà với Lộc trước đây Hoạch cắm sào, cột xuồng lại. Nhảy phóc một cái lên bờ, Hoạch thoăn thoắt như con sóc leo lên tận đọt cây dừa xiêm, bẻ một buồng nhỏ năm sáu trái, liệng xuống nước. Rồi nó lại trèo xuống phóng xuống nước lôi buồng dừa lên. Khi Hoạch trèo lên bà Khởi mới để ý. Nhờ ướt nước làm cái quần đùi của nó dính sát vào đùi, bà Khởi thấy rõ ràng hình thù cái con cặc to chần dần của Hoạch.
Thằng nhỏ, không biết vô tình hay cố ý, cứ đứng tỉnh bơ để phô tnlơng cái của quý. Mỗi lần nó đưa dao chặt một nhát trên trái dừa, là con cặc nó rung theo. Bà Khởi nuốt nước miếng. Sự thèm khát xác thịt trong người bà đang trổi dậy ghê gớm. Hoạch đưa cho bà một trái. Bà uống nước dừa mà mắt cứ dính sát chỏm nhọn nơi quần đùi của Hoạch. Hoạch biết, nhưng cứ giả lơ, vờ hỏi:
- Mát không dì? Mệt mà làm một trái, đã quá há dì?
Một lát sau, không nghe bà Khởi trả lời, Hoạch hỏi nữa:
- Dừa xiêm uống đã quá phải không dì?
Bà giật mình gật đầu. Vì bà đang mãi mê ngắm con cặc của Hoạch. Rồi hình như muốn nhìn cho rõ bảo vật đó, bà bảo Hoạch:
- Con mặc quần ướt vậy bịnh chết.
- Chớ có quần đâu mà thay.
Thì cổi ra đưa dì vắt cho ráo, rồi mặc lại... Hoạch để trái dửa đang uống dở xuống khoang xuồng. Nhìn trước nhìn sau cho ra cái điều cẩn thận, rồi nó tuột nhẹ chiếc quần đùi xuống. Con cặc ngổ ngáo bung lên, đưa cái đầu to như đầu rắn hổ mang. Lông dái thì thưa thớt. Trên người của Hoạch chỉ còn chiếc áo sơ mi. Bất giác bà Khởi nói:
- Quá trời quá đất vậy hèn chi.
Thằng Hoạch biết bà dì khen con cặc của nó, mà nó cứ làm bộ thơ ngây:
- Dì khen nước dừa xiêm hả?
Bà Khởi không trả lời, mà mắt đăm đăm nhìn con cặc của thằng Hoạch, lưỡi thì liếm vội đôi môi một cái. Bà vói tay lấy cái quần đùi của Hoạch vắt khô mà mất không rời khúc gân to thần sầu. Hoạch đứng ôm trái dừa uống với dáng điệu tỉnh bơ như anh bán hàng trưng hàng ngoài chợ. Con cặc của Hoạch quả tình to thật. Nó đang ngúc ngoắc, giật giật, màu trắng hồng, đầu quặp xuống, làm bà Khởi không sao ngừng chiêm ngưỡng, nói bâng quơ:
- Dừa xiêm nhỏ trái mà nước ngọt không chê hả Hoạch?
- Đó là nước. Để con chặt hai ra dì thưởng thức cái cơm dừa bên trong còn ngon ác nữa.
Bà hiểu ngụ ý câu nói của Hoạch, nên cười tủm tỉm:
- Để dì hong cái quần của con trên tàu dừa nước cho gió thổi khô chút, rồi hãy mặc, nghe Hoạch.
- Kệ nó đưa đây con mặc đại vô cũng được. Chớ đứng cởi truồng như vầy hoài, sợ... sợ...
- Sợ cái gì hả Hoạch?
- Dạ sợ dì bị đau mắt. Con thấy mắt dì đỏ rồi đó...
Tay bà vói hong cái quần đùi của Hoạch trên tàu dừa nước mà mặt thì đỏ gay, và đôi môi cười chúm chím:
- Quỷ nà. Tại trời nấng khó chịu, nên mắt dì đỏ đó chớ bộ. Mắc mớ gì con cổi truồng rồi dì đau mắt? Ta làm ơn hong quần cho, không biết ơn, còn bày đặt nói tầm bậy tầm bạ...
- Ậy nói tầm bậy vậy mà nó trúng tùm lum ra, mới kẹt...
Cái lạch thật kín đáo. Ai có chèo ghe đi ngoài kia cũng không cách gì nhìn thấy trong này. Với lại đã từng có kinh nghiệm đụ với Lộc nhiều lần ngoài kinh ngoài lạch, nên nếu không đủ kín, bà Khởi đã bảo Hoạch chèo đi tìm nơi khác.
- Hồi nãy con nói mấy bà lối xóm kêu con về nhà bắt con tuột quần cho mấy bả xem cặc, rồi họ làm gì nữa quên rồi há?
- Dạ... rồi bả cũng tuột quần của bả cho con bú lồn...
Dầu đã từng trải, lừng lẩy, bà Khởi cũng vờ ngây thơ:
- Hả? Bú lồn? Bú lồn là sao, con?
- Trời đất á. Dì đã có chồng có con mà cũng không biết bú lồn là gì à? Dì nói thiệt hay nói chơi vậy?
- Ối, ba thằng Sảnh hồi đó đâu có làm ba cái vụ đó Dì bán buôn ngoài chợ, nghe mấy chị bạn hàng hay chửi nhau "Đồ cái mặt bú lồn" mà dì chưa biết nó là cái gì đó cháu.
Bỗng thằng Hoạch tự nhiên nhỏ giọng:
- Dì muốn thử không?
- Thử cái gì cháu?
- Thì thử bú lồn.
- Lồn đâu đây mà bú.
- Lồn của dì đó.
- Rồi ai bú?
Thằng Hoạch thở ra ngao ngán. Nó thất vọng. Sao bà dì của nó lại ngây thơ đến như vậy. Nếu vậy sao bà còn bảo nó cổi truồng ra cho bà vắt quần khô nước. Rồi còn hỏi lại câu nó khai với bà ở trên bến? Hoạch hỏi gằng lại:
- Vậy chớ dì bắt con cởi truồng ra phơi cặc như vầy để làm chi vậy? Bộ dì tưởng con khoái đứng khơi khơi như vầy lắm hả?
- Thì để cho quần con khô rồi mặc vào rồi mình chèo tiếp về nhà...
- Chớ không phải dì muốn con phơi cặc ra cho dì ngắm hả?
Bà Khởi nhìn những miếng gỗ trong khoang ghe, im lặng. Thằng Hoạch hỏi khó bà quá. Dù nó hỏi đúng quá, bà cũng không dám gật đầu. Vì vai vế bà dì... Đột nhiên Hoạch ngồi chòm hổm đối diện với bà, cầm nhẹ tay bà.
Bây giờ thì thật gần, bà Khởi tận mắt nhìn khúc gân cương cứng, hình thù dữ dằn của Hoạch. Bà vẫn không hiểu sao tuổi còn nhỏ mà Hoạch lại được trời cho một của quý lạ lùng như thế. Hình như nó còn to hơn con cặc của chồng bà, to hơn của Lộc, to hơn cặc của bất cứ người đàn ông nào bà đã lang chạ trước đây. Thằng Hoạch lại hỏi nhỏ giọng hơn:
- Thiệt tình dì Ba không biết bú lồn ra sao hả?