watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Sex Hay
Trang 8 trong tổng số 14

Dân sống ở Mỹ lâu, thường hà tiện lời ãn tiếng nói, mà lại hay hiểu ngầm nhau. Trần Lượm nghe Ngọc nói vậy, anh ta hiểu ngay là Ngọc muốn đưa em gái đi tiệm ăn, còn Thủy ngờ ngợ không biết bà chi đưa mình đi tiệm sắm quần áo hay tiệm gì, Mặc dù vậy, Thủy cũng ngoan ngoãn đi theo Ngọc vào buồng tẩm. ở đây Ngọc huấn luyện Thủy cách sửdụng những cái nút nơi bồn tẩm - những nóng, những lạnh, những búp sen - Thủy cố gắng nhớ, nhưng nàng cũng không lấy gì làm bảo đảm inấy. Bài học O.C. bên Phi do mấy thầy bà dạy về cách sống bên My thiệt khác xa với thực tế. Chờ Ngọc đi ra, Thủy bắt đầu tập sử dụng. Đợi cho độ nước pha vừa ấm, Thủy bắt đầu cọ xát cơ thể. Thịt da đó, vú ngực mông mu đó, Thủy kỳ cọ quá trời. Giấc mơ tới "thiên đàng" đã đạt, Thủy thở dồn dập sung sướng, gióng một người vừa qua một con sông đục nước, giờ thảnh thơi bay nhẩy, tung tăng thỏa thích nơi dờng suối đam mê.

Thủy dùng ít shampoo gội đầu, nàng clào cấu cho đã đời mong đợi. Mấy cục xà bông thơm lột trần, cái nào Thủy cũng thử qua, trước khí chà xát, Thủy đều đưa lên mũi hít hửi: "Thơm ơi là thơm!" Cái thân thể mơn mờn đó, lâu nay chưa được thử thách qua xa xí phẩm Huê Kỳ, nay trở nên láng coóng, mướt rượt, da thịt săn lại phơn phớt hồng.

Sau khi ba người thay nhau tắm rửa, sửa soạn áo quần xong, họ trực chỉ tới quán ăn An Thi nằm nơi khu Mngnolia. Đây là một quán ăn sang trọng có tầm vóc ở quận Cam mà người chủ quán quen biết với Ngọc hồi còn ớ Việt Nam, sống cùng một xổm. Sở dĩ Ngọc chọn quán ăn này là vì nàng muốn giới thiệu Thủy cùng với người chủ quán lối xóm cũ. Mấy tuần trước, Ngọc đã có nói với chủ quán An Thi là Thủy sắp qua. Họ gặp nhau để nhắc lại chuyện xưa với người mới tới. Đồng thời Ngọc cũng muốn cho em gái biết cái giai cấp hiện tại của mình cũng không phải là hèn kém gì.

Buổi ăn diễn ra thât tưng bừng, chủ quán đãi Thủy  bằng một bữa ăn miễn phí, đổi bù lại ông ta được Thủy tường trình một số tin tức người thân quen còn kẹt lại ở Việt Nam.

Trần Lượm thì trong lòng lúc nào cũng nôn nóng, chỉ mong cho buổi ăn chấm dút để chàng ta còn đưa Thủy đi shopping sắm cho người đẹp một mớ đô. Thủy cũng mang tâm trạng giống vậy. Đối với Thủy, ăn uống Iúc này không còn là cần thiết nữa. Nàng chỉ muốn có quần áo và đồ trang sức để khi đi ra đường còn ngẩng mặt với dân Cali.

Tối đó hai chị em Ngọc ngủ chung một phòng, còn Trần Lượm bị đẩy qua phòng hai đứa con Ngọc, chiếc Phòng bỏ trống lâu ngày tử khi hai đứa nhỏ được Ngọc gởi ở nhà một chị vú nuôi, lâu lâu đựa về chơi một lần, Trần Lượm thiệt là nhột nbạt với cái cảnh phòng không gối chiếc như vậy. Anh ta ngứa ngáy tay chân, muốn viện lý do để đi dancing cho đỡ nhớ, nhưng biết tính hay ghen của Ngọc, anh ta êp lòng nằm lại. Để dỗ giấc ngủ cho dễ, Trần Lượm khuân bộ máy VCR và Tivi ngoài phòng khách vào, cũng may cho Trần Lượm, chàng ta vớ được một cuốn phim "X" nàm lăn lóc nơi hóc kẹt bàn. Máy bật lên, Trần Lượm tê lê mê hàm thụ với cảnh trong phim. Một em Nhật Bản tóc dài giống y chang Thủy, đang trổ nghề "phóng phi tiêu và "lộtvỏ chuối" anh kép già. Tiếng thở hỏn hễn trên màn ảnh l'ìm cho lòng dạ Trần Lượm nóng rang lên. Anh ta tưởng tượng, nếu em Nhật là Thủy còn lrần là chú kép già thì còn gì hạnh phúc bằng.

Trần Lượm táy máy một mình trên cơ thể theo thói quen eủa ngài phụ tá những lúc thiếu vắng đàn bà đầu óc Trần Lượm lợn cợn chen lẫn tính hiếu sắc. Chàng ta cứ tưởng tượng mai này, phải khéo léo bằng mọi cách để "nhập nội" Thủy: "Tội gì của ngon mà không hưởng. Chỉ ngán có con mẹ Ngọc nó biết tính minh nên nó canh em dử lắm!" Trần Lượm bỗng phì cười khi nhớ tới lời một người bạn tên Nhân thường chửi mấy thằng bạn có em vợ mà không biết xài:
"Thằng ngu nào gả em vợ cho ngươi khác thì trời phạt mạt ba năm."

Sáng hôm sau, Trần Lượm đến văn phòng làm việc với dáng điệu uể oải, ngài phụ tá iuật sư đêm qua đã mất ngủ vì hình ảnh của Thủy chờn vờn lẩn khuất đâu đó Phần sử dụng trí tưởng tượng nhìêu quá, Trần Lượm suy glảm đi sự tinh anh:
- Nhìn đồng hồ tay thấy cũng gần trưa, Trần Lượm đoán chừng giờ này Ngọc đã đưa Thủy ra tiệm "Người phụ nữ mới qua này còn ngon quá, mình phải tìm cácl"
ra tay trước, kẻo bị người khác cuỗm mất".

Ở Mỹ, đàn bà con gái cũng không thiếu gì, đủ hạng: dân chịu chơi cũng có, dân lương thiện chân chất làm ăn cũng có. Trong cái đời làm phụ tá luật sư, Trần Lượm đã va chạm hầu hết mọi giai cấp tỵ nạn, chàng ta kinh quavới nhìêu hạng đàn bà từhàng ca sĩ chuyên nghiệp tới em mới vào nghề. Từ bà chủ tiệm nail đến nường Me Mỹ. Nói chung, Trần Lượm thuộc loại thích "tả pín lừ'. Khi thì rề rề theo chiến thụật du kích, lúc lại đánh nhanh rút mạnh. Cũng vì ham chơi như vậy nên Trần Lượm làm ra bao nhiêu tìên đổ vào lỗ trũng hết ráo. Đối với mối tình của Ngọc tương đối Trần Lượm cũng câp bên khá lâu, bởi lúc sau này ngài phụ tá luật sư làm ăn hơi yếu, nhìêu văn phòng cùng "dịch vụ, đụng xe mở ra cạnh tranh do đó cuộc làm ăn đã trở nên gay go hơn, văn phòng nào có vốn lớn, chơi xộp sẽ chiếm được nhìêu khứa. Cũng chính vì hoàn cảnh như vậy, Trần Lượm phảí ráng đeo đuổi Ngọc, hy vọng có chỗ "nương thân" rẻ tìên, mà đôi khi em mê rồi, gớ gạc lại em chút đỉnh. Với tính toán nhưvậy, Trần Lượm hy vọng vào thầy Vũ Công cho loại bùa "ăn chắc mặc bền". Khống may cho Trần Lượm là xử dụng "vũ khí" không quen nên đã trật vuột, cũng hên, lần vừa rồi nhờ lanh trí, Trần Lượm sử dụng ẩu cái giấy gói thuốc, vậy mà thấy em cũng đã hồn phi phách tán.

Đang nghĩ ngợi vu vơ, cô thư ký bước vào, báo cho Trần Lượm có khứa tới, khứa là một người đàn bà được sự môi giới của Sáu Kèn, một tay chơi hết thời đang tâm vào tình trạng nghiện ngập. Để người đàn bà ngồi đó. Sáu Kèn khều Trần Lượm ra ngoài:
- Này anh Trần, mối này những ba người, anh tính cho thàng em ngọt cẩi coi.
Xong câu Sáu Kèn ngáp một cái, bàn tay gầy như que củi, Sáu Kèn đưa lên che miệng, cái móng tay dài hắn cào cào vào mũi. Trông bản mặt thiệt là hãm tài.
Trần Lượm vỗ vỗ tay vào túi:
- Cái đó thì sền rồi, nhưng bạn phải chờ mình nghiên cứu hồ sơ cái đã. Chuyện gì mà gấp dữ vậy.
- Không gấp sao được anh, xong mối này còn mối khác nữa chớ.

Câu trả lời thúc bách này khiến Trần Lượm phân vân. Anh ta đê nghịSáu Kèn ngồi chơi để vào "bắt mạch" bệnh nhân.

Lấy "ráp bo"và tình hình tai nạn xong, Trần Lượm thấy vụ này ăn rất khỏe. Nhưng ngặt nỗi tiền bạc không có sẵn, mà Sáu Kèn thì đòi ngặt quá. Trần Lượm gọi điện thoại đến Ngọc: "Này em, cho anh mượn ít tìên chung trước cho khách." Phía bên kia đầu giây Ngọc đùa "Tìên để làm ăn hay chơi bời vậy anh," 'Trần Lượm không trả lời, anh ta thúc hối: "Em mang gấp lại vãn phòng cho anh nghen." Trần Lượm muốn Ngọc chứng kiến và tin vào công chuyện làm ăn của mình nên đành phải mời Ngọc như vậy.

Chừng như sốt ruột, Sáu Kèn đi tới lui ìâm thầm: "Cái thằng cha này cà chớn quá, mối đưa tới ngon thấy mẹ mà vẫn chưa chịu chi, kỳ sau đưa tới nơi khác cho rồi." Tuy lám thầm nhưng Sáu Kèn cũng muốn cho ngài phụ tá nghe được để hù chơi.

Trần Lượm xuống tận tầng đất đón Ngọc lên. Vừa đi hắn vừa tỉ tê: "Vụ này chắc kiếm ít nhất mười xấp. Anh đang kẹt gần chục vụ, chừng tháo khoán rồi khỏe lắm. Ngọc xụ mặt xuống than:
- Em còn phải lo cho con Thủy, nó mới qua, chưa biết phải sắp xếp cho nó ra làm sao, anh tìm cách cho nó ra vãn phòng phụ anh được hôn Ià tay lich lãm về tâm lý. Biết Ngọc thăm dò tính "dê" của mình, Trần Lượm làm bộ thối thoát:
- Đâu được em, Thủy nó mới qua, phải cho nó học Anh văn, học nghề, học nghiệp. Sau đó mới tính được, vội quá mà làm gì.
Ngọc cười mỉm chi nàng gật đầu:
- Ờ thì anh tính sao cho gọn, nó em của em cũng như em của anh, cáí quan trọng là đừng để nó bi sa lầy thì thôi.
Ngọc chắc lưỡi nói tiếp:
- Cái xử sở này quái lắm, không khéo sẽ bị người ta xài chùa xài miếu rồi chả đi tới đâu.



Buổi sáng thu xếp xong công vlệc, Ngọc đưa Thủy Dơi dạo một vòng khu Bolsa. Đây là vùng thương mại Việt Nam mà bất cứ người nào mớl đến Mỹ đều mong muốn được viếrlg thăm. ở cửa hàng nào Thủy cũng đứng lại ngắm xem, đối với nàng cái gì cũng rực rỡ lạ mắt quá, không thiếu bất cứ một món hàng nào mà người Việt Nam vui chơi hoặc cầtl thiết mà không có Thtỉy chép miệng: "Còn hơn là ở Việt Nam nữa?" Hai chị em đưa nhau vào một quán phở, trong khi ngồi chờ đợi ăn, Ngọc huấn dạy em:
- Ở xứ Mỹ này thấy vậy mà kbông phải vậy, em cần phải được va chạm nhìêu mới hiểu được cái bề trong của hoàn cảnh.

Bàn bên cạnh có hai "trự" Đực rựa sồn sồn, thấy chị em Ngọc ngồi một mình, họ xầm xì với nhau điều gì đó rồi cười rúc rích. Ngọc quay sang nói với em:
- Đàn bà bên này có giá lắm, nhưng mình phải khôn mới giữ được cái giá đó.
Thủy vừa vuốt tóc, đáp:
- Hồi bên đảo em đă nghe nhiều người nói về chuyện này, lúc đó em có chơi cái vụ "tìm bạn bốn phương" cho đỡ buồn. Em đọc trên tờ báo VNTP thấy người ta tìm vợ, tìm người yêu quá chừng. Bây giờ chị nhắc em mới nhớ tới.

Thủy móc bóp ra tìm địa chỉ ghi trong cuốn sổ nhỏ cũ mèm: Thằng cha này có gởi cho em hai lần hai chục chả nói qua Mỹ nhớ liên lạc với chả. Chả là Kỹ sư điện tử, lương một năm năm chục ngàn đô."

Ngọc cầm lấy cuốn sổ, dò theo ngón tay Thủy chỉ, thấy để tên: "Hoàng Thúc Khanh, ngụ vùng Anaheim, Cali."
Trả lại quyển sổ cho em, Ngọc cười: "Mấy cái vụ mắc dịch này quên nó đi toàn là dỏm không thôi."
Thủy không hiểu ý chị nàng hỏi:
- Ủa, thấy chả viết thơ chân tình lắm mà. Chả dặn khi nào tới đây nhớ liên lạc với chả, cần gì chả giúp đỡ.
- Thôi đi Thủy ơi, đàn ông của cái đất này thành quỷ hết rồi. Mấy chả đói khát đàn bà con gái mới qua lắm. Ngu ngơ, không có người hướng dẫn, thì chỉ nạp
mạng chùa cho mấy chả mà thôi.
Xong câu, Ngọc thở dài ra vẻ chán chường. Kiểu ăn nói đốp cháp của Ngọc làm cho Thủy hoang mang. Người chị này, cách đây mấy năm, hồi còn ở ViệtNam,
hĩen lànb, chân chất lắm, vậy mà bây giờ giọng điệu Ngọc nghi ngờ mọi thứ. Hy vọng được giải tỏa ẩm ức, Thủy khều vai Ngọc:
- Hồi chị qua đây thì sao?
- Chị không may như em, thiếu người dẫn dắt nên cũng trầy đa tróc vẩy dữ lắm.
- Chị muốn nói về mặt đời sống hay tình yêu?
- Cả hai Thủy à.
Thủy ghé vào tai Ngọc hỏi nhỏ:
- Bây giờ em thấy chị cũng đỡ lắm mà?
- Đỡ là sao hả Thủy? Ngọc nhấn mạnh.
- Thì em thấy chị đâu có già gì, cũng công ăn việc làm, nhà cửa tươm tất quá mà.
Ngọc cười trước lời bốc thơm của em.
- Bên này muốn chậm già đâu có gì khó Thủy, ráng làm sao có nhìêu tìên, tiệm sửa sắc đẹp ở đây thiếu gì.
Câu trả lời này gãi đúng chỗ ngứa của người phụ nữ vừa tới Mỹ, Thủy giả vờ khai thác:
- Ủa, chi cũng sửa sắc đẹp rồi đó hả.
Không trả lời em, Ngọc dùng ông hút quậy quậy ly nước.
- Em biết hôn, chi cũng hên thôi. Hồi chị mới qua, hai mẹ con đi ở share phòng người ta, phìên phức đủ điều thàng cha đàn ông nào thấy mình cũng muốn tấn công.
Ngọc dừng lại, hớp miếng nước, rồi tiếp:
- Họ không giống như ở Việt Nam đâu, yêu hay khôngyêu gì cũng xà vô, họ tìm đủ mọi cách "ấy" mình. Ngọc hạ thấp giọng ở chữ "ấy" khiế.n Thủy nghe không rõ nhưng nàng cũng cảm biết được cái đìêu Ngọc muốn nói.
- Ở Việt Nam bây giờ cũng vậy chị ơi, mấy thằng cha đàn ông cũng kỳ lắm, họ lợi
dụng đủ chuyện để "làm ẩư' mình.
Ngọc nhướng mắt:
- Vậy hả?
Thủy tiếp vẻ quan trọng:
- Trời ơi, nhất là mấy thằng cha bán chợ trời, mấy thằng tài xếxe hàng. Họ như ông vua, mánh mung có nhiều tìên rồi quãng ra hưởng thụ không kể số gì...

Tới đây, tự nhiên Thủy ngập ngừng, nhắc tới đám tài xế xe hàng, Thủy nhớ tới thằng cha Ba Minh lái xe đường Sàigòn-Phan Thiết, thời Thủy đi buôn chuyến, Thủy cặp bồ với Ba Minh, nhờ hẩn che chở bảo vệ, giúp Thủy dấu hàng lậu. Chả uy quyền như mấy ông phi công hồi xưa lái máy bay C30. Được mấy cha tài xế quan tâm thiệt là hãnh diện, chẳng những làm ăn được nhìêu tiền mà còn sướng tấm thân. Ba Minh có cái tật làm tình trên "cabin" xe không phải thằng chả hà tiện, mà tại cái "giơ" chơi cua chả là vậy. Chả khoái cong mình như con tôm, làm ăn cà trật cà vuột, nửa khép nửa mở. Vậy mà cũng phải ráng chìêu thẹo chả, bởi vì mấv thằng cha này đắt đào lắm, không có mình mấy chả tấp vô con khác lìên. Được cái là thàng chả không có mạnh và dẻo dai. Cứ như con gà mắc thuốc, gục lên, gật xuống chút xíu là ho lìên. Nhìêu lần không cần cởi mở gì hết cứ lú ra chui vào, kiểu thằng ăn trộm, nại chưa xong cửa đã nằm xoải tay xoải chân rồi.

Sau một vòng dạo khu Little Saigon, Ngọc đưa Thủy về nhà rồi trở ra tiệm, đáng lẽ đưa em ra đó phụ giúp chuyện buôn bán, nhưng Ngọc lại không muốn dồn Thủy vào cảnh bon chen quá sớm. Để cho Thủy nghỉ ngơi rồi tử từ sẽ tính. Dọn dẹp xong nhà cửa, vừa bật cái Tivi lên đểxem. Trần Lượm lại bước vào:
- Sao hai chị em đi phố vui hôn?
- Náo nhiệt lắm anh.
Để chứng tỏ mình cũng quan tâm tới đời sống giờ giấc bên Mỹ, Thủy vừa vặn nhỏ âm thạnh Tivi, vừa hỏi:
- Ủa bữa nay anh không đi làm sao? Trần Lượm:
- Nghề của anh tự do mà Thủy, muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ, mình làm chủ mình nên dễ chịu thôi.
Thủy trố mắt ngạc nhiên:
- Chị Ngọc nói anh làm phụ tá luật sư mà, như vậy bộ ông luật sư dễ lắm sao.
Trần Lượm lại cười về sự ngớ ngẩn của một người chưa hiểu biết gì về sinh hoạt bên Mỹ.
- Chuyện này dài dòng lắm Thủy ơi, lần lần rồi Thủy sẽ biết, bên Mỹ này có nhìêu cái nghề kỳ cục lắm. Người ta trưng bảng hiệu này nọ, nhưng công việc làm thì nhiều khi không có dính dấp gì tới cái bảng hiệu cả, quan trọng là kiếm ra được nhiêu tiền hay ít.

Thủy "ờ, ờ" nhưng trong lòng thì đây thắc mắc. Nghĩ vậy, nhưng Thủy cũng không dám hỏi tới. Dưới mắt Thủy, Trần Lượm là "tuýp" đàn ông có vai vế ở trong xã hội Mỹ. Thủy suy gẫm: "Chị Ngọcvừa có tìên vừa có sắc mà lại cặp bồ với ông này thì ông ta cũng thuộc loại bảnh lắm".
Là người sành tâm lý, Trần Lượm không để cho cô gái mới đến bị lạc vào những suy tư mông lung. Anh ta móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ:
- Anh có cái này tặng cho Thủy.
Thủy chớp chớp mắt cảm động, nhưng cố gắng tạo vẻ tự nhiên, nàng mím hai môi lại làm dáng.
- Cái gì đó anh?
Trần Lượm không trả lời ngay, anh ta xóc xóc cái hộp nói vồng vo:
" Ai qua Mỹ cũng phải có cáí đồng hồ cho tốt để theo dõi giờ giấc, anh mua cho Thủy cái Selko kiểu mới nhất ba thứ đồ này rẻ rề.

Nghe tới đây, với phản ứng tự nhiên, Thủy nhìn lại cườm tay mình, rồi liếc nhìn Trần Lượm cười một nụ rất tươi. Trần Lượm không để lỡ dịp, anh ta nắm tay Thủy mở hộp, đặt chiếc đồng hồ lên đó. Cái Seiko màu vàng, nổi bật trên cườm tay trắng nõn nà của người đẹp. Sẵn đó, Trần Lượm ngo ngoe ngón tay trỏ anh ta với ý khoe chiếc nhẫn xoàn đang long lanh ngũ sắc.

Hành động Trần Lượm chớp nhoáng quá, nhanh còn hơn một vụ đụng xe, khiến Thủy ngỡ ngàng. Nàng dứng yên cho Trần Lượm tằn mằn cườm tay, chiếc đồng hồ đeo vô, tháo ra năm ìân bẩy lượt mới nằm yên trên cườm tay Thủy. Trần Lượm nắn nót tay em một cách chí tình, tội nghiệp Thủy, cứ tưởng bên Mỹ này hễ đeo đồng hồ thì phải làm vậy. Nàng lấy làm thích thú được ngài phụ tá o bế tối đa.

Trời không nóng mấy, nhưng Trần Lượm cũng tươm chút chút mồ hôi. Anh ta nới lỏng cà vạt, cởi áo vest vắt trên ghế. Lợi dụng lúc đó, Thủy bỏ vào trong, hai má nàng nóng rang, ửng hồng, vừa sung sướng, vừa ngượng. Trần Lượm lúc này, máu dê nổi lên sôi sục, anh ta quên mất, Thủy là em của Ngọc. Nàng đã vào trong nhà mà anh ta cứ chờn vờn tâm tư bấn loạn. Cuộc đời ăn chơi của ông phụ tá không phải là ít, nhưng anh ta có cái bệnh khoái "em mới". Dưới mắt Trần Lượm, Thủy là loại seafood tươi, cũng là một loại tôm cua, nhưng tôm cua này còn nhảy soai soái, đem đi nướng hay chiên xào sẽ vủng vẫy dữ dội trước khi chết.

Trong khi đó, Thủy vào phòng tắm, bẳn tính phụ nử lúc nào cũng vậy, nàng soi gương nhìn lại nhan sắc minh, nàng dùng hai ngón tay đè đè trên mí mắt, nàng cười duyên một mình với kính, xúc động về chiếc đồng hồ mới, nên hơi thở nàng dồn dập, đôi ngực phập phồng đánh nhịp yêu đương.

Ngoài này, Trần Lượm vừa đi tới đi lui nơi phòng khách, vừa thỉnh thoảng liếc ra phía cửa trong lòng cứ hồi hộp sợ Ngọc về bất tử.

Chuyện bồ bịch với nhau giữa Ngọc và ông phụ tá đối với quan niệm ăn chơi của Trần Lượm chỉ là một trao đổi cần thiết giữa đôi bên. Nay Thủy tới mà lại ờ trong điều kiện dễ dãi, chính vì vậy Trần Lượm quyết chí "ăn thua đủ" với trận chiến mới này, anh ta luôn luôn có trong đầu óc câu châm ngôn. "Đàn bà con gái hễ khéo tán, khéo ninh bợ nhất là biết cách xài tìên thì thế nào cũng xong". Đằng này, Thủy là em mới, nàng giống người đánh cờ tướng đi chưa sạch nước cản nên sẽ rất dễ lạng quạng. Phải tấn công tới tấp để đạt mục tiêu. Nghĩ một mình rồi cười một mình, Trần Lượm đưa tay quẹt hai bên mép, thói quen của anh ta khi chồi ra một "kế hoạch" nào hay hay để chim gái, cũng giống như con mèo trước khi muốn ăn vụng, rờ thử lại ria mép.

Mười lăm phút trôi qua, vẫn chưa thấy Thủy trở ra. Trần Lượm sốt ruột, đồng hồ thì em đã đeo rồi, mặc dù nó không đáng giá là bao nhiêu, nhưng Trần lượm vẫn muốn lợi dụng cái chuyện này để tán tỉnh, hẹn hò với em.

Thủy vào o bế lại nhan sắc, nhưng Trần Lượm cứ nghĩ rằng em đi "tè" nên chàng ta không dám gọi. Đến bên dàn máy, Trân Lượm lắp vào đó băng nhạc "Bao giờ biết tương tư" Chàng ta vặn lớn, âm thanh nổi lên ầm ầm. Giọng ca Ngọc Lan thật mướt, hòa vào đó niềm nâo nề da diết. Thủy xuất hiện trở lại với khuôn mặt tươi rói, nàng hát lẩm bẩm theo giọng ca trong máy. Trần Lượm lìên tán:
- Thủy hát hay quá há!
- Cũng vui chơi thôi, anh ạ.
Hai người im lặng, giả vờ như đang thả hồn vào tiếng nhạc lời ca. Trong khi đó Trần Lượm nghĩ cách để thăm dò giờ giấc sinh hoạt của Thủy.
- Chừng nào Thủy mới bắt đầu đi học Anh văn?
- Một hai ngày nữa thôi anh, mà anh hỏi chi vậy?
Giọng Thủy cất cao với đôi mắt long lanh bối rối, cộngvào cái mỏ chu lên thật là duyên dáng khiến Trần Lượm khờ khờ, lòng ham muốn về người con gái này nổi lên dìu dặt.


<< Lùi - Tiếp theo >>